Ngày Ta Cập Kê, [...] – Chương 33

[Ngoại truyện Kinh Minh]Kinh Minh sinh ra trong một ngôi nhà nhỏ ở phía đông kinh thành, trước cửa có một cây lê hoa, đi từ bên trái, rẽ qua hai con hẻm là đến tiệm bánh nổi tiếng của Vương gia.Mùi thơm của bánh ngọt khiến hắn đứng ngẩn ngơ cả buổi, thèm thuồng những mẻ bánh mới ra lò.Mẫu thân hắn nghề thêu kiếm chút tiền lẻ, mỗi ngày về nhà đều thấy Kinh Minh nhỏ bé đứng trước cửa tiệm, thường móc ra vài đồng mua cho hắn một cái bánh đường mè.Hai mẫu thân con ngươi một miếng, ta một miếng, vừa ăn vừa vui vẻ dạo bước về nhà dưới ánh hoàng hôn.Hắn hiếm khi gặp cha mình, chỉ biết cha việc ở Tuyên Bình Hầu phủ, cách hai ngày mới về nhà một lần. Mỗi lần về, ông đều đưa cho mẫu thân ít bạc, bảo bà may quần áo mới.Sau khi cha rời đi, mẫu thân cất giữ bạc vào trong vò sành ở bếp. Kinh Minh không hiểu, mẫu thân mỉm rằng đây đều là dành dụm cho hắn cưới vợ.Tám tuổi năm ấy, cha hỏi hắn có muốn vào hầu phủ cùng thế tử gia luyện võ không.Khi Kinh Minh cùng đám rong chơi khắp phố phường, cũng từng chạy qua phủ đệ của các bậc hoàng thân quốc thích, mái ngói của họ cao vời vợi, nhà cửa san sát nối liền nhau đến tận chân trời.Tim hắn như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực, không cần suy nghĩ liền gật đầu đồng ý, cha liền dẫn hắn vào trong tòa nhà lớn kia, trở thành thị vệ nhỏ bên cạnh thế tử Cố Tri Hành.Họ cùng nhau học văn luyện võ, cùng nhau trốn tránh những nhiệm vụ nặng nề mà cha giao phó, cùng nhau trò chuyện về những tâm sự tuổi trẻ.Cố Tri Hành rất thương muội muội mình, mỗi ngày bên tai Kinh Minh đều là những câu chuyện về Tri Nghi, khiến tai hắn chai sạn, trong lòng lại càng thêm tò mò về Cố Tri Nghi.Hầu phu nhân thỉnh thoảng đến xem Cố Tri Hành luyện võ, cha "tốt bụng" cũng cho phép hắn nghỉ ngơi. Sau khi hầu phu nhân lau mồ hôi cho Cố Tri Hành, hai người sẽ trò chuyện vài câu.Một ngày nọ, Kinh Minh đột nhiên phát hiện ánh mắt cha phu nhân có chút quen thuộc. Đêm đó, hắn trằn trọc mãi mới nhớ ra mẫu thân cũng từng dùng ánh mắt đó cha.Hắn không hiểu hàm ý trong ánh mắt ấy, lại vô hay cố ý ngăn cách cha và phu nhân.Một buổi trưa hè, Kinh Minh cầm vài miếng bánh đường táo muốn cho Cố Tri Hành nếm thử, lại thấy trong phòng hắn có một bé nằm ngủ trên chiếc chiếu trước cửa sổ, khuôn mặt nhỏ nhắn hồng hào.Ánh nắng chiếu lên người nàng, cả mái tóc cũng ánh lên những tia sáng lấp lánh.Kinh Minh ngẩn người, nhất thời quên mất mình phải gì.Cô bé dường như bị tiếng vừa rồi đánh thức, dụi dụi đôi mắt còn ngái ngủ gọi, "Ca ca?"Kinh Minh theo bản năng trốn sau giá sách.Hắn không biết vì sao mình phải trốn, khoảnh khắc đó hắn không dám thẳng vào bé, càng không dám phớt lờ nhịp tim đang loạn nhịp của mình.Hắn đặt bánh xuống, vội vàng chạy ra ngoài.Nửa tháng sau, vào một ngày nắng đẹp, Cố Tri Hành tổ chức cho mọi người đi đua thuyền.Kinh Minh không thích náo nhiệt, tự mình nằm ngủ trưa trên hòn non bộ.Tỉnh dậy, hắn thấy trong đình có một bé đang ngủ gật, bên cạnh chỉ có một bà v.ú trông coi. Hắn nhíu mày, thầm nghĩ nếu gặp phải kẻ xấu thì nguy rồi.Sau khi tỉnh dậy, bé nhặt lá cây chơi , trông rất đơn.Tim Kinh Minh đập thình thịch, hắn muốn đến bên Cố Tri Nghi, trong lòng lại có một sức cản khiến hắn không dám tiến lên.Ngay lúc hắn đang do dự, một thiếu niên tuấn tú đi ngang qua.Rất lâu sau đó, Kinh Minh mới hiểu sức cản đó là gì.Chín tuổi năm ấy, mẫu thân không qua khỏi, gọi hắn đến bên giường dặn dò hậu sự. Hắn mới biết mẫu thân là người chạy nạn đến kinh thành, cha thấy nàng đáng thương nên đã cưu mang, hai người không phải phu thê, còn hắn là do mẫu thân nhặt ngoài miếu Thành Hoàng.Hai năm sau, Kinh Minh vượt qua vòng tuyển chọn, chính thức trở thành thị vệ của Cố Tri Hành. Ngày thường luôn ở bên cạnh Cố Tri Hành, Cố Tri Nghi cũng quen biết hắn, đôi khi gọi hắn là "Kinh ca ca". Kinh Minh vẫn giữ nguyên sắc mặt, trong lòng đã dậy sóng.Nhưng hắn chỉ là một thị vệ ti tiện, còn Cố Tri Nghi là thiên kim tiểu thư hầu phủ.Một cây cỏ dại sao dám mơ tưởng đến vầng trăng trên trời?Sau này, Cố Tri Nghi gả cho Vệ Đạc, hắn nghĩ, vầng trăng rốt cuộc đã tìm mặt trời xứng đôi với nàng.Hầu gia muốn chọn thị vệ đi theo bảo vệ, người khác không muốn đi, bởi bước chân vào chốn thâm cung đồng nghĩa với việc tương lai mờ mịt. Kinh Minh liền tự mình xin đi.Hắn nguyện ngôi sao ẩn sau ánh trăng rực rỡ.Năm năm sau khi thành thân, Cố Tri Nghi bị mắc kẹt trong đám cháy.Hắn không chút do dự xông vào, trong biển lửa thấy bóng dáng nàng đã ngất xỉu vì ngạt khói. Hắn chẳng màng đến vết thương sau lưng, trong lòng chỉ có một ý nghĩ, Cố Tri Nghi nhất định phải bình an.Trận hỏa hoạn đó khiến hắn bị thương ở phổi, thân thể suy yếu hơn trước rất nhiều.Một tháng sau, tại buổi yến tiệc trên thuyền, Kinh Minh không đủ tư cách lên thuyền, lệnh ở lại bờ chờ họ trở về.Hắn thấy Cố Tri Nghi bị Cố Tri Hành đẩy xuống nước, lập tức nhảy xuống hồ bơi về phía giữa hồ.Cố Tri Nghi vùng vẫy chìm dần, hắn hoảng hốt vô cùng, vết thương sau lưng gặp nước càng thêm đau đớn, hắn chỉ hận mình không thể bơi nhanh hơn. Đến giữa hồ, hắn lặn sâu xuống, đuổi theo bóng dáng đang chìm dần kia.Hắn bơi một đoạn đường dài, dần dần cảm thấy kiệt sức, liền dùng chút sức lực cuối cùng đẩy Cố Tri Nghi lên khỏi mặt nước, còn bản thân lại không kịp bám vào dây cứu sinh, từ từ chìm xuống đáy hồ.Khoảng cách đến mặt hồ ngày càng xa, ý thức của Kinh Minh cũng dần tan biến.Trong lòng hắn có một giọng .Nếu như trên đời này thật sự có thần linh, hắn nguyện hiến dâng linh hồn của mình để đổi lấy bình an và hạnh phúc cho Cố Tri Nghi suốt đời.Khoảnh khắc hắn nhắm mắt, tại một nơi rất xa, cách nhau cả một kiếp, Cố Tri Nghi mở mắt ra vào ngày cập kê...——Hết truyện—— 

 

 

 

 

 

 

 

 

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...