Nói xong, Vệ Đạc ho khan vài tiếng, đột nhiên phun ra một ngụm máu. Hắn thản nhiên lau đi, tiếp tục trả lời câu hỏi vừa rồi của ta."Nàng bưng cho ta một bát trà sữa khoai môn, đồ ngọt có thể xoa dịu tâm trạng tồi tệ, ta cúi đầu ăn hết bát đó. Sau này, mỗi khi ta mệt mỏi cả về thể xác lẫn tinh thần, ta sẽ đi tìm A Thanh, dù chỉ là từ xa, tinh thần ta cũng có thể bình tĩnh lại. Nàng là một người biết lắng nghe rất giỏi, có thể bao dung sự khiếm khuyết của ta, sự tàn bạo của ta.Một ngày nọ ta bỗng nhiên giật mình nhận ra, ta A Thanh, ta nhị tẩu của mình."
Vệ Đạc ta, "Tri Nghi, ta thật sự đã từng nghĩ đến việc từ bỏ nàng ấy. Ta cố gắng muốn nàng, tiếc là đều vô ích. Sau đó ta nghĩ, cứ như bảo vệ nàngi bình an một đời cũng tốt.""Sai rồi, đều sai rồi." Ta lau khô nước mắt, lạnh , "Ngươi vẫn luôn tự cho mình là đúng như ."Trong lời của hắn, hắn biến thành kẻ si giãy giụa vì không trọn vẹn."Ngươi dùng cái mà ngươi cho là bảo vệ, cách ly ta khỏi cuộc sống của ngươi, ngược lại trách ta không hiểu ngươi?""Vệ Đạc, sao ngươi có thể ích kỷ như ."(Hai mươi bảy)Lúc đó ta hắn nhiều như , đến mức phó thác cả đời, sao có thể để tâm đến mặt tối của hắn.Hắn hao tâm tổn sức muốn biến ta thành đóa bạch liên hoa, cuối cùng lại cho ta biết, hắn đóa hồng mai thấu hiểu hắn.Nghĩ đến việc tấm chân của mình lại thua một bát đồ ngọt, một lời dịu dàng, ta liền cảm thấy thật nực ."Vệ Đạc, ngươi có biết không, lúc mới trở về ta đã từng nghĩ đến việc vào cung. Như ta mới có thể đến gần trung tâm quyền lực thế gian, mới có cơ hội lật đổ ngươi."Nhưng sau lại nghĩ, vì một người như hắn mà chôn vùi cả đời, không đáng.Ta gả cho Kinh Minh, chủ yếu là trúng sự nghe lời và đáng tin cậy của chàng.Bên ngoài bốn bức tường cao kia là bầu trời do nam nhân thống trị. Vì ta muốn bồi dưỡng một thanh lợi kiếm, một thanh kiếm để ta sử dụng, một thanh kiếm để đối phó với Vệ Đạc.Là ta cầu xin cha để có chức vị ở Hoàng Thành ti, cũng là ta để Kinh Minh lần theo dấu vết tiêu diệt bè lũ của Vệ Đạc.Nhưng ta đã phát hiện ra cuộc đấu tranh giữa Vệ Đạc và Cố Tri Hành, biết rằng mình chỉ cần ngồi trên núi xem hổ đấu, ngồi thu lợi của ngư ông.Bên này vết thương của Vệ Đạc ngày càng nặng, m.á.u thấm qua khôi giáp chảy xuống ván xe.Hắn trốn thoát khỏi vòng vây trùng trùng của Cố Tri Hành, thân tín đều bị , bản thân cũng thương tích đầy mình.Ta để Kinh Minh tha cho hắn một mạng, bất kể hắn trốn ra khỏi cửa cung nào, đều sẽ gặp người ta bố trí, rồi bị đưa đến trước mặt ta.Vệ Đạc cố gắng mở to mắt, tinh thần dần dần mất đi, giọng trở nên yếu ớt. Hắn hỏi, "Nàng còn nhớ ta đã từng , bảo nàng cẩn thận Cố Tri Hành không?"Ta gật đầu, hắn cúi đầu như đang hồi tưởng, "Ta từng điều tra nguyên nhân cái c.h.ế.t của nàng, bị Cố Tri Hành cản trở, liền đoán có liên quan đến hắn."Vệ Đạc ngẩng đầu ta, "Năm thứ hai sau khi nàng chết, mẫu thân nàng cũng mất. Ta đã thấy t.h.i t.h.ể của bà, biến dạng đến mức không ra hình người, không giống như bị nhiễm phong hàn."Trong lòng ta giật mình, ngay cả mẫu thân cũng bị lôi vào sao?"Vệ Đạc, ngươi biết gì, hãy cho ta biết."Ta hoảng loạn chạy đến trước mặt hắn, hai mắt thẳng vào đồng tử của Vệ Đạc, cố gắng ghép lại sự thật của kiếp trước từ đó, "Ta biết là Cố Tri Hành đẩy ta, tại sao hắn lại ra tay với mẫu thân?"Đó cũng là mẫu thân ruột của hắn mà.Vệ Đạc lắc đầu, "Ta không biết. Ta chỉ biết tất cả những chuyện hôm nay, đều là sự trả thù của hắn.""Trả thù?""Thiên hạ đều ta, Vệ Đạc, tàn nhẫn, lại không biết Cố Tri Hành còn tàn nhẫn hơn gấp ba lần. Không, hắn là âm hiểm, hắn giỏi nhất là dùng một gương mặt vô để lừa gạt người khác."Vệ Đạc ta, đột nhiên , dung nhan dã đến kinh người."Tri Nghi, nàng còn chưa biết chuyện kiếp trước đúng không?"Hắn từ từ nằm xuống ván xe, hai mắt trần xe, "Kiếp trước... kiếp trước chính là giấc mộng Nam Kha. Người ngồi trên ghế Tả tướng lúc đó, không phải ta, mà là Cố Tri Hành. Hắn nắm đại quyền, kết giao bè phái, Thánh thượng vô cùng kiêng dè hắn, liền trọng dụng ta để đối phó với hắn.""Cố Tri Hành uy h.i.ế.p A Thanh thay đổi thân phận vào Tướng phủ, thực chất là muốn dùng nàng ấy để uy h.i.ế.p ta. Sau đó ta tìm thư từ qua lại giữa hắn và Phiên vương, liên kết với một số đại thần buộc tội hắn có ý đồ mưu phản, bức hắn phải vội vàng chạy trốn đến đất phiên. Thánh thượng lệnh cho ta đi truy đuổi, ta cùng hắn rơi xuống vực, mở mắt ra lần nữa thì đã trở về ba ngày trước lễ cập kê của nàng."Ta , "Ngày đó Cố Tri Hành cũng đến."
Bạn thấy sao?