Ngày Ta Bỏ Lại [...] – Chương 9

Ta không muốn chờ thêm phút nào nữa, lập tức bắt đầu đóng gói hành lý, may mắn là nhà ta có nhiều biệt phủ, gần Nguyên phủ cũng có một căn.

 

Diệu Anh ra ngoài gọi vài chục người Thẩm gia đến, chuyển hết sính lễ của ta về Thẩm phủ.

 

Khi ta xuất giá, sính lễ có đến chín mươi chín rương, chuyển hết xong, kho tàng trong phủ đã sạch sẽ.

 

Còn những thứ ta mua sắm khác, đương nhiên phải mang đi hết.

 

Chăn đệm, quần áo, đồ đạc, bát đĩa, cái gì cũng đều mua với giá rất cao, mang đi tiệm cầm đồ đổi thành bạc cũng tốt.

 

Cả những thứ trong viện Nguyên Nghị Thần cũng không thể bỏ lại, ta tự tay chỉ huy người chuyển đồ, ánh mắt cẩn thận quan sát, sợ bỏ sót thứ gì đó.

 

Lúc ta đang uống cháo, Tạ Nhu chẳng còn quan tâm đến sĩ diện, vất vả vác bụng lớn tìm tới chất vấn: "Ngươi đang gì? Phu quân của ta đã hoà ly với ngươi, ngươi dựa vào đâu mà đến đồ của Nguyên phủ?"

 

Ta nhẹ, khó trách nàng ta vẫn luôn ta bằng ánh mắt kỳ lạ, như thể ta nợ tiền nàng ta.

 

Hóa ra là bởi vì nàng ta cho rằng sự giàu sang phú quý của ta đều do Nguyên phủ ban tặng, nên nàng ta mới gấp gáp muốn thay thế như .

 

"Ngươi vừa mới đến Kinh Thành, không biết thân phận của ta cũng là điều dễ hiểu. Vậy thì bây giờ ta cho ngươi biết, ta là con duy nhất của Thương gia, người giàu nhất Đại Kỳ, những cái giường, bàn ghế, dụng cụ mà ngươi dùng, ngay cả quần áo ngươi mặc trên người, đều là do ta bỏ tiền ra mua."

 

Xem xét đến việc nàng ta còn có đứa con trong bụng, ta rất rộng lượng để lại tất cả đồ của nàng ta.

 

Trước khi mặt trời lặn, ta thong thả bước ra khỏi Nguyên phủ . Phía sau, gia nhân vác cây ngô đồng mới mọc lên, thở hổn hển.

 

Còn về việc Nguyên lão phu nhân ngôi nhà trống rỗng và những cái hố lớn trong sân, ngất xỉu vì tức giận, điều đó chắc chắn không liên quan gì đến ta.

 

Chỉ biết rằng, vào giây phút ta bước ra khỏi ngưỡng cửa Nguyên phủ, đó là khoảnh khắc thư thái và vui vẻ nhất trong hai năm qua của ta.

 

Còn việc trở thành trò , ta không hề bận tâm, dù sao ta vẫn có thể mặc bộ đồ đẹp nhất, đeo trang sức quý giá nhất, kiếm nhiều bạc nhất.

 

Ta không quay lại nhà Thương, bởi vì ca ca trong nhà đã kết hôn, dù không phản đối ta trở về dù sao ta cũng đã bị bỏ rơi, điều đó nghe không hay lắm.

 

Ta cùng Diệu Anh tìm một căn trạch viện, sống tự do tự tại, vung tiền thoải mái, không cần phải lo sợ rằng hành của ta sẽ bôi nhọ thanh danh gia đình.

 

Tửu lâu  ở ngoại ô cũng đã bắt đầu hình thành quy mô, vào hình dáng sơ khai, đã có thể so sánh với tửu lâu tốt nhất ở Kinh Thành. Đến khi hoàn thành, không biết nó sẽ hoành tráng đến mức nào. Cuộc sống trở nên phong phú hơn bao giờ hết, ta tận dụng thời gian rảnh rỗi để kiểm tra kỹ lưỡng các tài sản của mình, đong đưa hạt vàng trên bàn tính, cuối cùng nhận một con số đáng kinh ngạc.

 

Ta thốt lên: "Nhiều tiền như , không chỉ tám đời cũng không xài hết, tám trăm đời cũng chưa chắc."

 

Diệu Anh liếc ta với ánh mắt đầy oán trách, sau đó giục ta đưa nàng ấy đi ăn tiệc.

 

"Đi thôi, tiểu thư dẫn ngươi đi tiêu tiền!" Ta vơ một xấp ngân phiếu, tươi như hoa.

 

Diệu Anh lườm ta: "Cả tửu lâu này là của người, tiêu tiền gì chứ?"

 

Ta im lặng, không biết phản bác thế nào.

 

Nếu hỏi nơi nào có tin đồn nhiều nhất thì ngoài lầu xanh ra, chính là tửu lâu.

 

Trong sảnh chính rộn rã tiếng , ta và Diệu Anh ngồi trong góc, bàn bên cạnh là hai vị khách nhân mặc trang phục hoa lệ.

 

Công tử mà bọn họ đang chính là phu quân cũ của ta.

 

"Cũng không biết Cảnh Chiêu Trưởng công chúa trúng gì ở hắn, về thân phận, tài học, hay dung mạo, hắn có điểm nào xuất sắc đâu?"

 

"Đúng , nghe vì Cảnh Chiêu Trưởng công chúa mà ngay cả thê tử tào khang cũng hoà ly, đức hạnh kiểu đó, thực sự đáng khinh."

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...