Khi ta đang dạo quanh phủ thì không may gặp lại nàng ta, Tạ Nhu. Lúc này khí sắc của nàng ta đã khá hơn nhiều, quả nhiên phong thủy ở kinh thành thật biết dưỡng người!
Bụng nàng ta dường như đã to hơn một chút, trên mặt thoáng chút đắc ý:
"Tỷ tỷ, hôn sự của Nhu Nhi lần này thật may nhờ có tỷ quan tâm lo liệu, Nhu Nhi xin đa tạ tỷ."
Ta vội phủ nhận:
"Hôn sự của ngươi đều do bà bà và phu quân lo liệu, ta không hề dính dáng gì."
Nếu ta vội vàng phủi sạch quan hệ, lỡ như đến lúc xảy ra chuyện, chắc chắn lại là lỗi của ta.
Nghĩ đến lần trước bị oan uổng, ta lặng lẽ lùi ba bước, sợ nàng ta lại kiếm cớ ăn vạ.
Nụ trên mặt Tạ Nhu thoáng cứng đờ nàng ta nhanh chóng chuyển chủ đề, dịu dàng xoa bụng:
"Phu quân , đợi ta sinh Thế tử, sẽ nâng ta lên bình thê. Chàng còn lo tỷ không đồng ý ta biết tỷ không phải loại phụ nữ nhỏ nhen hay ghen tuông."
Sắc mặt ta đột nhiên lạnh xuống.
Trước đây bọn họ loạn, ta còn có thể nhẫn nhịn, dù sao cũng chỉ là một tiểu thiếp. Dẫu hắn có cưng chiều đến mức nào, nàng ta cũng không tạo nên sóng gió gì lớn.
Nhưng tội danh sủng thiếp diệt thê, chỉ cần Ngự Sử dâng một bản tấu, đủ để khiến Nguyên Nghị Thần mất đi thánh ân.
Đương kim Hoàng thượng là đích tử, năm xưa suýt chút nữa đã bị con trai của thiếp thất đoạt mất ngôi vị. Nếu không nhờ đệ đệ là Minh Vương liều mạng tương trợ, chỉ sợ rằng giờ đây trên long ỷ đã là kẻ khác ngồi. Vì , Hoàng thượng cực kỳ chán ghét các triều thần sủng thiếp diệt thê.
Dù có là bình thê đi nữa, suy cho cùng cũng chỉ là thiếp, chẳng qua danh xưng dễ nghe hơn một chút mà thôi.
Nhưng Tạ Nhu , đợi nàng ta sinh Thế tử...
Hóa ra đứa trẻ còn chưa ra đời, Nguyên Nghị Thần đã quyết định lập nó Thế tử.
Đích thê còn chưa chết, hắn đã tính lập con của thiếp thất Thế tử.
Chẳng lẽ hắn nghĩ cả đời này ta cũng không thể sinh con sao?
Thôi bỏ đi, dù sao ta vốn dĩ cũng chẳng muốn sinh con cho hắn. Hai năm qua coi như đã phí hoài, vứt cho chó ăn. Trái dưa ép chín không những không ngọt mà còn thối rữa, ta nên tự giải thoát cho bản thân rồi.
Đối diện ánh mắt tươi đầy đắc ý của Tạ Nhu, ta lạnh nhạt :
"Đúng , ta như thế đấy."
5
Nguyên phủ gửi thiệp mời đi khắp nơi, khoa trương như thể muốn thông báo với cả thiên hạ: "Ta, Nguyên Nghị Thần, sủng thiếp diệt thê, mau đến dâng sớ tố cáo ta đi!"
Triều đình đã lâu không có chuyện gì lớn, các Ngự sử đang đau đầu tìm cách thể hiện sự hiện diện của mình trước Hoàng thượng, tất nhiên sẽ không bỏ qua cơ hội này.
Hoàng thượng chẳng những trách mắng Nguyên Nghị Thần ngay tại triều đường, mà còn giáng tước Hầu của hắn xuống thành tước Bá.
Ta ngồi trong tửu lâu, vừa uống trà vừa nghe khách ở phòng bên chuyện bát quái. Người đó rất hùng hồn, cứ như thể chuyện mình kể là thật.
Tửu lâu này cũng là sản nghiệp của ta, đi theo con đường cao cấp, khách khứa ở đây hoặc là giàu có, hoặc là quyền quý.
Tầng hai là các nhã phòng, để tránh tai vách mạch rừng, giấy dán cửa sổ ở đây mỏng đến mức chỉ như một lớp màng. Không gian cũng rộng rãi, chỉ cần chuyện nhỏ nhẹ thì người ở phòng bên sẽ không nghe .
Thế , vị dũng sĩ ở phòng bên rõ ràng chẳng mảy may để tâm đến việc lời của mình bị người khác nghe thấy. Hắn ta thao thao bất tuyệt, không khác gì mấy bà lão chanh chua đang chửi bới ngoài chợ, mắng Nguyên Nghị Thần từ đầu đến chân không chừa một kẽ hở.
Ta vừa ăn bánh đậu xanh, vừa nghe vô cùng thích thú.
Người này chửi suốt nửa canh giờ, hết một đĩa bánh đậu xanh, trà trong ấm cũng đã cạn.
Bạn thấy sao?