Đây là bàn tính từ vàng ròng, nhỏ nhắn và tinh xảo, là lễ vật phụ thân tặng ta vào sinh nhật năm mười tuổi.
Ánh mắt Tạ Nhu dán chặt vào bàn tính, lóe lên tia sáng lạ lùng, nàng ta :
"Tỷ tỷ, phu quân bảo ta đến bàn bạc với tỷ… về chuyện nhập phủ. Tỷ cũng biết đấy, kéo dài thêm thì thân thể ta không tiện."
Nói xong, nàng ta liếc bụng mình.
Ta sững người, cưới một thiếp thất thôi mà, cũng phải to tát đến thế sao?
Nhìn biểu cảm của Tạ Nhu, dường như Nguyên Nghị Thần đúng là có ý đó.
Ta im lặng một hồi, đưa tay xoa trán, bộ khó xử :
"Nhu Nhi nương, chuyện trong phủ này vẫn là do bà bà ta chủ, ngươi tìm ta cũng vô ích thôi."
Câu này ta thật lòng không lừa nàng ta, mọi việc lớn nhỏ trong Nguyên phủ đều do lão phu nhân quyết định, ta là cái thá gì chứ?
Nếu không nhờ ta nhiều tiền, sợ rằng đã sớm bị quét ra khỏi cửa rồi.
Tạ Nhu cúi đầu, không biết đang tính toán điều gì, sau đó bỗng đứng dậy, giọng hơi lạnh lùng :
"Vậy Nhu Nhi không phiền tỷ tỷ nữa."
Nha hoàn bên cạnh vội vàng đỡ lấy nàng ta, cứ như thể nàng ta chân yếu tay mềm lắm .
Ta vốn chẳng để chuyện này trong lòng, cho đến tối, Nguyên Nghị Thần tới Họa Sương Viện hùng hổ trách tội, rằng Tạ Nhu từ chỗ ta trở về liền bị đau bụng, suýt chút nữa thì sảy thai.
Hắn khăng khăng cho rằng ta ghen tị với Tạ Nhu, muốn đứa con của nàng ta.
Đúng là ta ngồi ở nhà, tai họa từ trên trời rơi xuống! Cả buổi chiều ta đều xem sổ sách, lấy đâu ra thời gian mà nàng ta?
"Phu quân, chàng thực sự không tin thiếp sao?"
Hắn ta với vẻ chán ghét, nghiến răng :
"Thẩm Hoài Trang, nếu Nhu Nhi xảy ra chuyện, ta sẽ không tha cho nàng."
Lòng ta lạnh ngắt, bật :
"Phu quân đã chắc chắn thiếp là kẻ lòng dạ rắn rết, thì chi bằng chia tay, từ đây mỗi người một ngả. Hòa ly đi thôi."
4
Hôn sự giữa ta và Nguyên Nghị Thần vốn đã là một sai lầm, có thể , chúng ta không hề có duyên, tất cả chỉ nhờ phụ thân ta vung tiền mà thành.
Thừa Ân công mất sớm, trước khi Nguyên Nghị Thần nổi lên, Nguyên gia đã suy tàn, chỉ còn lại một tước hiệu hữu danh vô thực.
Còn phụ thân ta thì nghĩ rằng Nguyên Nghị Thần trẻ tuổi, có chí tiến thủ, lại hiếu thảo, sau này nhất định sẽ trở thành một người phu quân tốt, nên dốc sức đổ tiền lên người hắn.
Hoàng thượng lệnh cho hắn trấn thủ biên cương, thiếu lương thảo, phụ thân ta gửi; áo ấm không đủ, phụ thân ta lại gửi. Nếu không phải không phép tư chế tạo binh khí, e rằng phụ thân ta còn gửi cả đao kiếm đến nữa.
Cũng chính vì , lão phu nhân mới hạ thấp cái đầu cao quý của bà ta xuống, đồng ý chuyện hôn sự giữa ta và Nguyên Nghị Thần.
Chỉ là, phụ thân ta có tính toán cẩn thận đến đâu cũng không ngờ rằng, Nguyên Nghị Thần quả thực là một người phu quân tốt, chỉ tiếc rằng không phải dành cho ta.
Từ sau khi ta đề nghị hòa ly, Nguyên Nghị Thần chưa từng bước vào Họa Sương Viện lần nào nữa, ta cũng thấy nhàn nhã thoải mái.
Nói ta đau lòng đến mức không chịu nổi thì không hẳn. Dù sao số lần ta gặp hắn ít đến mức có thể đếm trên đầu ngón tay, đừng đến chuyện phu thê ân ái.
Hiện giờ hắn bận rộn chuẩn bị cưới người trong lòng, gì còn thời gian để ý đến ta.
Nguyên phủ tràn ngập không khí vui mừng, lụa đỏ treo khắp nơi, người ngoài vào không biết còn tưởng là chuẩn bị cưới chính thất.
Nguyên Nghị Thần sợ Tạ Nhu chịu thiệt, mọi thứ đều phải tốt nhất. Đồ sứ phải là của Định Diêu, đồ gỗ phải từ gỗ hoa lê vàng, còn hoa văn trên áo cưới thì dùng chỉ vàng thêu.
Thậm chí còn hơn cả lễ cưới với chính thất trước đây. Lần này, mọi thứ đều chuẩn bị chu đáo, như thể sợ người khác không biết hắn cưng chiều tiểu thiếp đến mức nào.
Ta vừa gảy bàn tính vừa không nhịn tán thưởng: lúc cưới ta, Nguyên gia than nghèo kể khổ, mọi thứ đơn giản hết mức, tổng cộng chỉ tốn chưa đến hai nghìn lượng.
Bây giờ thì xem ra đã phát đạt, cưới một tiểu thiếp mà chi tiêu ít nhất cũng năm vạn lượng.
Bạn thấy sao?