Ngày Ta Bỏ Lại [...] – Chương 2

Ta giống như một con công vàng phát sáng, ăn diện lộng lẫy đi đến tiền viện.

 

Ngay khoảnh khắc thấy ta, nụ trên gương mặt bà bà lập tức biến thành sự khó chịu:

 

"Thẩm thị, đến chào muội muội đi."

 

Ta ngẩng đầu , phát hiện phía sau Nguyên Nghị Thần mà ta đã lâu không gặp là một nữ tử.

 

Nàng ta bụng vẫn chưa lộ rõ, dáng vẻ xấu hổ rụt rè, hai má ửng đỏ tóc lại vàng khô, trông như bị thiếu dinh dưỡng.

 

Cũng chỉ đến thế mà thôi.

 

Nguyên Nghị Thần lại tỏ ra cực kỳ quan tâm đến nàng ta, như thể sợ ta nàng ta, che chắn nàng ta sau lưng, dáng vẻ bảo vệ rất đầy đủ.

 

Ta nhạt, :

 

"Đây là nương mà phu quân mang về sao? Quả thật là… thanh tú."

 

Sắc mặt nàng ta cứng đờ, suýt chút nữa bật khóc.

 

Nguyên Nghị Thần lập tức sinh lòng thương xót, lạnh lùng liếc ta một cái:

 

"Phu nhân vì sao lại khó dễ cho Nhu Nhi?"

 

2

 

Xung quanh mọi người đều ta bằng ánh mắt giận dữ rõ ràng ta chẳng gì cả.

 

Thậm chí có thể , ta mới chính là người bị .

 

Phu quân ta có con với người khác, lại còn ngang nhiên đưa người về nhà. 

 

Tuy ngoài mặt không ai đến ngày mai, chắc chắn ta sẽ trở thành trò trong giới phu nhân.

 

Những điều này chẳng ai để tâm. Trong mắt bọn họ, ta chỉ là một kẻ ghen tuông độc ác, đang bắt nạt một tiểu nương đáng thương.

 

Đám hạ nhân dù có ý kiến cũng chỉ có thể nén nhịn bà bà thì chẳng kiêng dè, lập tức đưa ra quyết định:

 

"Nhu Nhi đã mang thai con của Nghị Thần, không thể để nàng ấy chịu ấm ức. Trước tiên cứ đón vào phủ quý thiếp."

 

Trước tiên?

 

Ta nhạt.

 

Nếu sau này Nhu Nhi sinh con trai, chẳng lẽ còn muốn nâng lên bình thê? Hoặc tệ hơn, có khi còn đuổi chính thê là ta ra khỏi phủ, để nhường chỗ cho nàng ta cũng nên.

 

Ta quay sang Nguyên Nghị Thần, chỉ thấy hắn gật đầu đồng .

 

Cả căn phòng yên tĩnh đến mức có thể nghe tiếng kim rơi.

 

Ta không gì, chỉ nâng chén trà lên nhấp một ngụm, hương thơm thanh mát lan tỏa trong miệng.

 

Đây là trà Tuyết Nha thượng hạng. Lá trà nảy mầm trong tuyết, trước tiết xuân, trà nông phải đội tuyết hái từng búp, mỗi lá trà đều là búp non tươi ngon nhất.

 

Một lạng trà đáng giá ngàn vàng.

 

Ta cất công mang tới đây, không nhận một lời khen, lại còn bị bà bà trách mắng là xa xỉ.

 

, bà ta lại chẳng chê bai trà, suốt hai năm đã uống không biết bao nhiêu cân.

 

Thấy mọi người vẫn im lặng, Nhu Nhi ít có cảm giác tồn tại nhất không nhịn mà mở lời:

 

"Tỷ tỷ, muội biết tỷ không thích muội. Nhưng muội và Thần Lang thật lòng thương nhau, cầu xin tỷ đừng trách tội bọn muội."

 

Nàng ta tựa như một đóa hoa trắng yếu đuối, chỉ cần gió thổi qua là ngã gục.

 

Thế là ta lại trở thành kẻ ác, vô duyên vô cớ chịu đủ ánh mắt khinh bỉ. Chỉ tiếc rằng Diệu Anh không có mặt ở đây, nếu không phải để nàng ấy học hỏi, xem thế nào mới gọi là nữ nhân!

 

"Nhu Nhi nương, nếu mẫu thân và phu quân đã quý ngươi như , ta cũng chẳng tiện gì, cứ theo lời mẫu thân, ngươi cứ thiếp đi." 

 

Dù sao ta cũng chẳng thể ngăn cản quyết định của họ, chi bằng ném ra chút nhân : "Hiện tại viện Phong Linh vẫn còn trống, ta sẽ sai người dọn dẹp lại, ngươi cứ ở đó đi."

 

Viện Phong Linh là nơi gần viện Hòa Phong của Nguyên Nghị Thần nhất, cũng xem như ta thành toàn cho đôi uyên ương.

 

Chỉ tiếc Nguyên Nghị Thần chẳng biết điều, không nể mặt ta chút nào mà thẳng thừng từ chối:

 

"Không cần, Nhu Nhi sẽ ở cùng ta."

 

Đúng là ném mặt mũi của ta xuống đất, giẫm đạp cho nát bét.

 

Ta nặn ra một nụ , cố nhịn lại muốn hắt chén trà lên mặt hắn:

 

"Phu quân vui vẻ là ."

 

Mục đích đã đạt , cả ba người bọn họ đều thở phào nhẹ nhõm, lập tức sai người dọn tiệc.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...