Kẻ kia ngốc nghếch đáp: "Ta mới đến kinh thành, không biết mà… mà Vương gia và vị nương kia thực sự rất xứng đôi đấy!"
Ta lặng lẽ đưa tay ôm trán, lời thì thầm này có gì đâu mà lén lút, ai cũng nghe rõ mồn một. Minh Vương cúi đầu chỉnh lại vạt áo, ta rõ ràng thấy … hắn ta đang trộm!
Cuối cùng, chỉ còn lại Nguyên Nghị Thần chưa rời đi. Chưa đầy hai tháng mà hắn đã tiều tụy đi rất nhiều, bộ quần áo cũ kỹ trên người vẫn là do ta đặt may cho hắn khi còn ở Nguyên phủ.
Căn cơ của hắn không vững, lão phu nhân lại quen thói sống xa hoa, nghe sau khi ta rời đi, bà ta cũng chẳng thu liễm chút nào.
Với chút gia sản ấy, ta không biết bọn họ còn có thể sống xa xỉ đến bao giờ.
“Vương gia, hạ quan cảm thấy cần nhắc nhở ngài, nữ tử bên cạnh ngài là thê tử bị bỏ của hạ quan, tính ngông cuồng, quen thói xa hoa lãng phí.” Hắn đầy vẻ căm hận: “Ngài thân phận cao quý, ngàn vạn lần đừng vì một kẻ bị bỏ rơi mà bẩn thanh danh của mình.”
Nghĩ kỹ lại, hắn cũng không sai.
Ta thực sự không đủ khiêm nhường, đã từng kết hôn, ngoài nhan sắc và tiền bạc ra, ta chẳng có gì cả.
Một người như Minh vương, ta vốn không nên vọng tưởng đến.
Đột nhiên, ta cảm nhận hơi ấm nơi bàn tay, vừa quay đầu lại đã thấy một bàn tay lớn đang nắm c.h.ặ.t t.a.y ta.
“Ngươi mù bản vương thì không.” Giọng lạnh lùng không mang theo chút nhiệt độ nào, lúc này ta mới nhận ra thì ra hắn ta cũng có lúc uy nghi đến bức người.
“Bản vương đã xin hoàng huynh ban hôn, cầu cưới Hoài Trang. Lần sau gặp lại, nàng sẽ là Vương phi tôn quý nhất Đại Kỳ.” Minh Vương nắm tay ta, không quay đầu lại, đi thẳng xuống núi.
Ta vẫn chưa kịp phản ứng, vừa rồi là chuyện gì ? Nhiệt độ nơi lòng bàn tay chân thật đến mức khiến ta khẽ vùng vẫy lại bị một lực mạnh hơn giữ chặt.
“Vương gia, ngài đi nhầm đường rồi.”
Hắn ta mới dừng lại, với vẻ ấm ức: “Ta tên là Phó Cảnh Minh.”
Ta đương nhiên biết ngươi tên là Phó Cảnh Minh hắn ta ra ta cũng không dám gọi đâu.
“Những gì ta vừa đều là thật. Lần này, ta sẽ không bỏ lỡ nàng nữa.”
Hắn ta bắt đầu lảm nhảm, rất nhiều.
Thì ra, ba năm trước khi hắn ta đến Thẩm gia, không phải để bàn chuyện hợp tác bán vải, mà là để cầu thân với ta.
Phụ thân ta lúc ấy đã đưa ra cầu, nếu hắn thực sự có thể mở tiệm lụa ở vùng đất khắc nghiệt, thì sẽ gả ta cho hắn.
Đây rõ ràng là một cách từ chối khéo léo hắn ta lại giả vờ không hiểu, thật sự đi đến đó. Không ngờ, ở Tây Bắc hắn lại nghe tin ta sắp thành thân.
Hắn vội vàng chạy về kinh thành, vào đúng ngày đại hôn, xin Hoàng thượng phái Nguyên Nghị Thần ra biên cương.
“Ngay cả Tạ Nhu cũng là do ngươi sắp xếp?”
"Vốn dĩ bọn họ trai có , có ý, ta chỉ là thuận nước đẩy thuyền thôi." Hắn ta chẳng hề cảm thấy bản thân có gì sai: "Nguyên Nghị Thần bề ngoài chính trực thực chất là kẻ ích kỷ, hoàn toàn không có nửa phần khí phách của Công gia Thừa An."
Ta cũng vô cùng đồng .
Lúc trước, phụ thân ta coi trọng hắn, phần nhiều là vì nghĩ rằng con trai của một nhân vật như Công gia Thừa An chắc chắn sẽ không phải kẻ tầm thường. Nhưng nào ngờ, Nguyên Nghị Thần lớn lên lại giống y hệt mẫu thân hắn.
"Vậy nên… nàng có nguyện ý Vương phi của ta không?"
Ánh mắt hắn ta sáng rực, gương mặt tuấn mỹ vô song lộ rõ vẻ chân thành, giống như chỉ cần từ chối hắn ta, ta sẽ trở thành kẻ tội ác tày trời.
Mà ta vốn lương thiện, đương nhiên không thể kẻ xấu .
Ta cong khóe môi, nụ lan từ đuôi mắt đến khóe miệng, tiếp tục câu chuyện ban nãy: "Ta thấy ngài... rất tốt đấy."
Nụ trên mặt hắn ta còn chưa kịp nở rộ, ta lại dội ngay một gáo nước lạnh: "Có điều, tiệm lụa ở Tây Bắc còn chưa mở đâu, Phó Cảnh Minh."
Ta âm thầm tính toán trong lòng, đại khái sẽ phải đổ vào đó bao nhiêu bạc. Không nhịn mà thở dài một tiếng, xem ra sau này ta phải càng nỗ lực kiếm tiền hơn nữa, dù sao cũng phải nuôi thêm một kẻ gia chi tử.
Mãi đến khi ta đi xa rồi, tiếng trong trẻo mới vang lên sau lưng. Phó Cảnh Minh lớn tiếng gọi: "Thẩm Hoài Trang, chúng ta vẫn còn nhiều thời gian!"
Bạn thấy sao?