Ngày Ta Bỏ Lại [...] – Chương 10

Diệu Anh cố nhịn , ta nhỏ giọng : “Ta đâu phải là tào khang.”

 

Dù sao ta cũng đã hiểu ra, tại sao Nguyên Nghị Thần lại đột nhiên đồng ý cho ta đi thì ra hắn đã tìm nơi mới rồi. Dù ta giàu có về mặt địa vị, so với một vị Trưởng Công chúa, cách biệt không chỉ một hai bậc, kẻ ngốc cũng biết nên chọn Công chúa.

 

Hai vị công tử khinh bỉ Nguyên Ý Trầm một hồi, rồi chuyển chủ đề sang ca ca của Trưởng Công chúa, Minh vương.

 

"Nghe Minh vương đang định thành thân, cuối cùng muội muội nhà ngươi cũng có cơ hội rồi."

 

Một công tử khác mắng: "Nhà ta không dám trèo cao đâu, không biết chừng đến ngày nào đó ngay cả tổ trạch cũng không giữ lại .”

 

Ta vừa cắn hạt dưa vừa suy nghĩ, Diệu Anh nghe bọn họ chuyện, thỉnh thoảng lại che miệng trộm.

 

Ta lắc đầu, không khỏi cảm thán, Minh vương cũng đáng bị trêu chọc như .

 

8

 

Câu chuyện về Minh vương không thể coi là bí mật, một cách đơn giản thì chính là câu chuyện của một kẻ gia chi tử.

 

Là huynh đệ ruột thịt của Bệ hạ, hắn ta vô cùng sủng ái và tín nhiệm. Những năm đầu khi xuất cung lập phủ, Bệ hạ thưởng cho hắn ta vô số vàng bạc châu báu, tựa như nước chảy, một thời phong quang vô hạn.

 

Nhưng rồi có một ngày, trong tiệm cầm đồ ở kinh thành lại xuất hiện một món đồ ngự ban. Một hòn đá ném xuống đã dấy lên muôn vàn sóng gió. Lúc ấy Bệ hạ mới phát hiện ra rằng vị đệ đệ mình thương nhất đã sa sút đến mức phải sống dựa vào việc cầm cố tài sản.

 

Phải rằng gia tài của Minh vương chắc chắn vô cùng dồi dào. Lương bổng, ban thưởng, đất phong, nếu chi tiêu bình thường thì tám đời cũng chẳng hết .

 

Thế Minh vương lại có một sở thích kỳ lạ, đó là buôn bán. Triều Đại Kỳ rất khoan dung với giới thương nhân, thậm chí còn khuyến khích buôn bán. Một trong những nguồn thu thuế quan trọng của triều đình cũng đến từ các thương nhân. Vì , những người như phụ thân ta, một tay buôn bán lão luyện, trong mắt Bệ hạ cũng là người có công đóng góp cho quốc gia.

 

Nhưng Minh Vương thì lại là một kỳ tài hiếm gặp trong lĩnh vực ăn buôn bán, ăn lúc nào cũng lỗ đến mức thảm . Chỉ cần có cửa hàng nào để hắn ta đầu tư vào thì chưa đầy ba tháng, chắc chắn cửa hàng đó sẽ phải đóng cửa.

 

Không ít tiệm vì bị hắn ta nhắm trúng mà ông chủ phải cuống cuồng đóng cửa trong đêm rồi lặng lẽ trốn đi mất.

 

Ba năm trước, hắn ta còn đích thân đến Thẩm gia ta, bày tỏ mong muốn hợp tác với Thẩm gia để mở tiệm lụa ở vùng đất khổ hàn Tây Bắc.

 

Hắn ta tự tin hùng hồn tuyên bố rằng, người dân nơi ấy đều mặc vải thô, chẳng có nổi một tiệm lụa ra hồn. Nếu mở một cửa tiệm lụa ở đó, chắc chắn sẽ kiếm một khoản lớn.

 

Ta và phụ thân nhau, trong ánh mắt đều thấy cùng một biểu cảm, sau đó lạnh lùng từ chối Minh vương.

 

Thế hắn ta vẫn không chịu bỏ cuộc, quả nhiên chạy thẳng đến Tây Bắc để mở tiệm lụa. Tiền như nước đổ vào đó đến một tiếng cũng chẳng gợn lên, cuối cùng lại phải lủi thủi quay về kinh thành.

 

Khi ấy, ta đã gả vào Nguyên gia, nên ít khi nghe tin tức gì về hắn ta nữa.

 

Không ngờ, muội muội của hắn ta lại có thể để mắt đến Nguyên Nghị Thần.

 

Nhân lúc tám chuyện, ta và Diệu Anh ăn sạch một bàn đầy thức ăn. Đến lúc định thần lại thì bụng đã căng tròn như cái trống.

 

Ta khó chịu đến mức không nhịn mà lén nới lỏng đai lưng, lúc này mới cảm thấy dễ chịu hơn một chút.

 

"Tiểu thư, người phải ý đến hình tượng đấy! Người như , sau này còn gả đi thế nào?" Diệu Anh vừa vừa kéo váy mình lên, bộ dạng cũng chẳng khác gì ta, đúng là kẻ mười bước kẻ năm bước.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...