Ngày Nào Hoàng Hậu [...] – Chương 9

Nhưng ánh mắt háo hức của Hứa Linh như đang thúc ép, ta như ngồi trên đống lửa, ấp úng hồi lâu mới uyển chuyển đáp: "Chuyện này còn phải xem ý nguyện của đương sự."

Hứa Linh như chó nhỏ ngây thơ, lại trông mong về phía Giang Lâm.

Giang Lâm vẫn không ta: "Chuyện này để Hoàng hậu hoàn toàn quyết định."

Thế này... thế này... chuyện này khó xử quá!

Ta tiến thoái lưỡng nan, Hứa Linh bắt đầu sốt ruột, lay tay áo ta nửa năn nỉ nửa ép buộc: "Mộ tỷ tỷ, trước đây tỷ đã hứa rồi mà!"

Ta hoảng hốt, liếc thấy Quý phi đang lãnh đạm ngồi sau bàn nhỏ phía đông uống rượu như thể chuyện này chẳng liên quan đến mình, ta lập tức có cớ, hất cằm về phía Kiều tỷ tỷ, với Hứa Linh: "Hoàng thượng đã có Quý phi rồi, đó mới là người hắn thật lòng thương."

Ta tưởng đây là lý do thuyết phục nhất, nào ngờ Hứa Linh chớp chớp mắt, khó hiểu : "Thế thì có liên quan gì đâu?"

Ta không đỡ nổi, theo thói quen sang Giang Lâm cầu cứu, hắn chẳng thèm để ý đến ta.

May có Giang Bội ca ca giúp ta giải vây: "Quận chúa đường xa mệt nhọc, hôm nay Hoàng thượng mở tiệc đón gió tẩy trần, không bằng đợi Quận chúa nghỉ ngơi lấy lại tinh thần rồi hãy bàn chuyện khác."

9

Lòng ta rối như tơ vò, ăn mà chẳng biết mùi vị gì.

Cuối cùng cũng chịu đựng đến lúc tan tiệc, ta sai cung nữ về Vị Ương cung lấy vài món trang sức quý giá, rồi một mình đến Vũ Hoa các, mặt dày muốn đổi lại bình sứ nhiều màu.

Nào ngờ Vũ Hoa các yên tĩnh lạ thường, chỉ lác đác vài cung nữ thái giám đang quét dọn, đám tú nữ hôm qua còn cùng nhau vui vẻ giờ không thấy bóng dáng đâu.

"Mọi người đâu cả rồi?" Ta khó hiểu hỏi.

Thái giám đứng đầu nịnh: "Bẩm nương nương, tối qua Hoàng thượng có chỉ, cho tất cả tú nữ trong cung về nhà ngay trong đêm, không giữ lại một ai."

Ta sững người, vô thức lẩm bẩm: "Nữ nhi Trần Xá nhân, nữ hài tử mặt tròn khi có lúm đồng tiền đó cũng..."

"Cũng đã đưa về, nương nương có muốn xem qua chỗ ở trước đây của Trần tiểu thư không?"

Thái giám ân cần dẫn ta vào một căn phòng, sau đó cung kính lui xuống.

Căn phòng trống trải, chỉ còn lại một bình sứ nhiều màu nho nhỏ trên bàn trang điểm. Ta ngẩn ngơ bước tới định cầm lên, chợt nghe tiếng bước chân phía sau, là Giang Lâm.

Ta hoảng hốt, biết hắn có lẽ đã hiểu lầm điều gì đó, vội vàng giải thích: "Ta ưng ý nương Trần gia không phải vì ——"

Giang Lâm khoát tay cắt ngang: "Đã không còn quan trọng nữa."

Ta "Ừ" một tiếng, lòng nghẹn đắng, buồn bã xuống mũi chân.

Giang Lâm không gì, một lúc lâu sau mới hỏi: "Đã nghĩ ra cách trả lời Gia Mỹ chưa?"

Ta ấp úng đáp: "Ta sẽ với nàng ta rằng, trong lòng ngươi chỉ có mình Kiều tỷ tỷ thôi, không có chỗ cho người khác nữa."

Giang Lâm không tỏ thái độ gì: "Nàng nghĩ như có tác dụng không?"

Ta ngẩng đầu hắn: "A Lâm, nếu ngươi không muốn Hứa Linh vào cung, sao không từ chối thẳng thắn?"

Giang Lâm hỏi ngược lại: "Vậy sao nàng không thẳng với nàng ta rằng nàng không muốn?"

Ta sững người, Giang Lâm lại hỏi: "Nàng không phiền khi hậu cung có Quý phi, lại để ý khi có thêm một Gia Mỹ sao?"

Thực ra có rất nhiều lý do.

Ví dụ như lời hứa với Gia Mỹ chỉ là lời của trẻ con, không thể coi là thật.

Ví dụ như Quý phi mới là người duy nhất ngươi từng bày tỏ cảm, và ta mong ngươi như nguyện.

Ví dụ như thuở thiếu niên ngươi đã nữ nhân như quần áo, dù là Quý phi hay Gia Mỹ, ta đều không muốn họ bị ngươi coi thường rồi vứt bỏ.

Nhưng những lý do này đều quá đường hoàng, còn lời thật thì lại khó ra miệng.

Mặt ta đỏ bừng, không đáp .

Giang Lâm tiếp tục truy hỏi: "Ngày đua thuyền ấy, vì sao nàng lại hôn ta?"

Ta cuối cùng cũng thẹn quá hóa giận: "Đừng nữa!"

Giang Lâm vẫn không chịu thôi, nắm cằm ta, thẳng vào mắt, ép hỏi: "Mộ Tâm, nàng thật sự độ lượng đến thế sao?"

Bất ngờ bị Giang Lâm chạm đến nỗi xấu hổ sâu kín nhất trong lòng, ta vội vàng gạt tay hắn ra, lại bị hắn ôm chặt từ phía sau.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...