Trong mắt Giang Lâm như có ngọn lửa giận dữ, ta hoàn toàn không nhận ra, vui vẻ kéo tay hắn định chuyện, Giang Lâm lạnh lùng cất tiếng hỏi: "Triệu kiến tú nữ, Hoàng hậu có quyết định gì rồi sao?"
"Đúng rồi." Ta chu đáo khuyên nhủ, "Hay là tuyển thêm một đợt tú nữ vào cung đi?"
Những nương này ở lâu trong cung, không gặp người nhà, chắc là nhớ nhà lắm, nếu có người mới vào, người cũ có thể gả về nhà tốt, Giang Lâm cũng có thể bịt miệng triều thần.
Giang Lâm nhạt: "Hoàng hậu quả thật độ lượng."
Ta đang định đắc ý, Giang Lâm lại hỏi: "Nàng thưởng bình hoa ta vẽ cho người khác rồi à?"
Ta ngượng ngùng gật đầu .
Thực ra vừa tặng xong ta đã hối hận, lời đã ra không thể rút lại, huống chi tú nữ đó dung mạo xuất chúng, gương mặt tròn trịa còn có hai lúm đồng tiền, ta định xin Giang Lâm đừng chọn nàng ấy vào cung, sau này hạ chỉ gả nàng ấy cho huynh trưởng của ta.
Nghĩ đến đây, ta không kìm : "Chó đần, tú nữ cài trâm bạch ngọc lan ban nãy ấy, ta rất thích, có thể..."
Hoàng đế đột nhiên lớn cắt ngang lời ta: "Hoàng hậu quả nhiên độ lượng. Được lắm, nếu Hoàng hậu thích thì ta sẽ phong nàng ấy Lan Quý nhân."
Nói xong, hắn phất tay áo bỏ đi.
Ta ngơ ngác theo, không hiểu sao hắn lại đột nhiên nổi giận.
Đến cửa, hắn đột ngột xoay người lại, với vẻ mặt không rõ là căm ghét hay thất vọng, lạnh lùng : "Ngày mai Gia Mỹ Quận chúa sẽ tới kinh thành, Hoàng hậu nên nghĩ xem phải giải thích thế nào với nàng ta đi."
8
Hoàng đế không ở lại qua đêm, nên ta lại không có quần áo mới để mặc.
Ta uể oải bò dậy khỏi giường.
Không biết là do không quen khi không có hắn bên cạnh, hay là vì chuyện của Gia Mỹ Quận chúa khiến ta trằn trọc suốt đêm, sắc mặt tiều tụy để cung nữ hầu hạ trang điểm thay y phục.
Cứ nhắc đến Gia Mỹ Quận chúa là hắn lại giận ta.
Gia Mỹ Quận chúa Hứa Linh, mười lăm tuổi, là nữ nhi của Hoài Ninh Đại trưởng Công chúa, sống cùng với cha mẹ ở Bích Đường quan đã nhiều năm. Vì Thái hậu nhớ nhung nên cứ vài năm, Hoài Ninh Đại trưởng Công chúa lại đưa nữ nhi về kinh thăm viếng.
Năm ta tám tuổi, đi theo Giang Bội và Giang Lâm lần đầu gặp Hứa Linh.
Khi đó nàng ta còn là một đứa trẻ chưa đầy năm tuổi, vì nhớ nhà mà khóc không ngừng. Để dỗ nàng ta, ta tặng hết những món đồ chơi xinh đẹp của mình vẫn không có tác dụng. Trong lúc nguy cấp, ta bèn sẽ tặng Giang Lâm - người đẹp trai nhất tặng cho nàng ta.
Lúc đó Giang Lâm trừng mắt ta, còn Hứa Linh ngừng khóc, nước mắt lưng tròng hỏi ta có thật không, ta hào sảng gật đầu bảo đương nhiên rồi, chó đần nghe lời ta nhất mà.
Từ đó Hứa Linh cứ để tâm đến chuyện này, mỗi lần về kinh đều vây quanh Giang Lâm, vừa gọi Nhị biểu ca vừa bảo hắn đợi mình lớn lên sẽ gả cho hắn.
Mỗi lần như , Giang Lâm đều sa sầm mặt trừng ta, còn ta thì luôn tìm cách lén lút chuồn đi.
Lời thuở nhỏ, vì Hứa Linh ngày ngày nhắc nhở nên Hoài Ninh Đại trưởng Công chúa cũng dần để tâm.
Năm nay Hứa Linh đã đến tuổi cập kê, còn ta đã trở thành Hoàng hậu trên danh nghĩa, lần này Đại trưởng Công chúa đưa nữ nhi vào cung, chắc hẳn cũng có ý dò xét suy nghĩ của Giang Lâm.
Chiều tối mở tiệc trong cung, Hứa Linh vừa thấy ta lập tức chạy lại, thân thiết gọi "Mộ tỷ tỷ".
Bên cạnh ta tất nhiên là Giang Lâm, tối nay hắn không hề để ý cũng chẳng thèm ta, lúc này đột nhiên chằm chằm vào chén rượu lạnh lùng : "Gọi là Hoàng hậu."
Hứa Linh chu môi, miễn cưỡng gọi một tiếng "Hoàng hậu biểu tẩu", rồi lại phấn chấn hẳn lên, như thể người vừa bị ngăn cản không phải là nàng ta.
Nàng ta nhích đến trước mặt Giang Lâm, hưng phấn : "Nhị biểu ca, Linh Nhi đã lớn rồi, có thể gả cho huynh chưa?"
Ta run tay, lòng bất an khó tả.
Giang Lâm mím chặt môi, rồi lại một tiếng khó hiểu: "Chuyện này phải hỏi Hoàng hậu."
Chết tiệt!
Chuyện hắn cưới vợ thì hỏi ta gì!
Bạn thấy sao?