6
Thực ra, Tần Tranh tự bị ngã khi đang chơi ở Ngự hoa viên.
Hắn chỉ bị xước da một chút, đám nô tài lại chuyện bé xé ra to, truyền miệng thành một phiên bản mà trong miệng Lai Phúc như sắp không sống nổi.
“Ngươi còn giận ta à?” Ta người nào đó phồng má, tức giận.
Ta xắn ống quần của Tần Tranh lên. Vết thương nằm trên đùi, ta vừa định bôi thuốc thì đột nhiên bị hắn nắm chặt.
Đôi tai hắn hơi đỏ, vẻ mặt hơi không tự nhiên: “Nam, nữ thụ thụ bất thân.”
Ta: “Ngươi vừa kêu ta ôm ngươi, sao bây giờ lại nam nữ thụ thụ bất thân?”
Ta hết sức nhẹ nhàng bôi thuốc bột lên đùi .
Tần Tranh cứng người lại, chăm tác của ta, vẻ mặt khó chịu như đang vô cùng nhẫn nại.
Ta không suy nghĩ nhiều, cúi đầu muốn thổi vào vết thương.
Đột nhiên, bàn tay to lớn giữ chặt cằm ta.
Mí mắt Tần Tranh run lên, thở dài một hơi, giọng điệu bất thường hơi u ám: “Ngươi gì ?”
Ta ngẩn người, trả lời: “Thổi thổi sẽ không đau nữa.”
Trong mắt hắn hơi ngẩn ngơ, một tích tắc sau lại trở lại vẻ mặt thường ngày, ngô nghê: “Nương tử thương A Tranh.”
Ta bị hắn chọc , véo véo mặt hắn: “Biết ta thương ngươi là tốt rồi.”
Tần Tranh nở nụ , lục lọi trong ngực một hồi lâu, vẻ mặt đầy bí ẩn.
Ta tò mò chằm chằm hắn.
Chỉ thấy Tần Tranh từ từ mở bàn tay, một đóa bách hợp trắng trong tay hắn trông có vẻ nhăn nhúm.
Ta ngẩn người.
Hắn mếu máo, hơi chán nản: “Ngã, hư hỏng rồi.”
Vậy… hắn bị ngã vì muốn hái hoa?
Trái tim ta xao , ta cài hoa lên tóc, mỉm hắn: “Thế nào?”
Đôi mắt Tần Tranh lập tức sáng lên, vỗ tay phấn khích: “Nương tử, xinh đẹp!”
Ta ngượng ngùng thầm: “Biết là hoa gì không mà hái tặng ta.”
“Bách hợp.” Tần Tranh từng chữ, vẻ mặt nghiêm túc đến đáng : “Có người , tặng cho nương tử thì sẽ bên nhau mãi.”
(*) Từ “bách hợp” ở đây còn một nghĩa khác chính là là “ bách niên hảo hợp” trong quan hệ cảm vợ chồng, mong muốn có thể trăm năm hạnh phúc.
Tim ta đập loạn, một cảm giác kỳ lạ trào dâng trong ngực.
Mãi mãi?
Rõ ràng ta hoàn thành nhiệm vụ rồi sẽ phải trở về, những lời hắn lúc này… khiến ta không thể phản bác.
7
Đêm đó ta dỗ Tần Tranh ngủ thì có người đến bẩm báo, Tất Nhạc Thiên đã vào cung.
Tôi vội vàng gọi hắn ta đến.
Hạ nhân lại buồn rầu, Tất Nhạc Thiên vừa vào cung đã bị bệnh, có lẽ phải nghỉ ngơi một thời gian mới có thể gặp ta.
Bị bệnh?
Trùng hợp sao?
Nhưng, dù sao thái y đã phải một thời gian nữa Tần Tranh mới hồi phục trí nhớ, không cần vội.
Mà sắp đến sinh nhật của Tần Tranh, với tư cách là người duy nhất tỉnh táo trong số những người cầm quyền, ta không chỉ phải chuẩn bị sinh nhật mà còn phải đảm bảo không tiết lộ trạng thái hắn không tỉnh táo trước mặt văn võ bá quan.
Rắc rối.
“Ngươi phải gọi ta là gì trước mặt đại thần?”
“Nương tử!”
Ta nhíu mày, tiểu tử chỉnh lại: “Trả lời sai!”
Tần Tranh lập tức thẳng lưng, suy nghĩ một lúc rồi trả lời: “Hoàng hậu.”
“Đúng rồi.” Ta xoa đầu hắn, mỉm hài lòng.
“Ngươi tự gọi mình là gì?”
“A Tranh.”
Ta lại nhíu mày: “Hả?”
Hắn vội vàng sửa miệng: “Cô.”
“Nếu có đại thần khen ngợi bệ hạ, tặng quà cho bệ hạ thì sao?”
Tần Tranh hắng giọng, với vẻ hơi uy nghiêm: “Ái khanh thật có lòng.”
Ta cố nhịn , lại hỏi: “Nếu lúc đó có ai nhắc đến chính sự, ngươi sẽ gì?”
“Ngày vui không nhắc quốc sự, các ái khanh cứ ăn ngon uống say.”
Ta thở phào nhẹ nhõm, cuối cùng cũng ra tiếng.
Biểu cảm của Tần Tranh lập tức trở nên thoải mái, kéo ta lại để khoe công: “Nương tử, như tối nay nàng có thể kể chuyện cho A Tranh nghe rồi đúng không?”
Đột nhiên ta nhận ra, nếu sau này thực sự trở về sẽ không còn ai kể chuyện cho hắn nữa.
Trong lòng ta cảm thấy hơi mất mát không rõ lý do.
Nhưng nếu đến lúc đó, chắc Tần Tranh cũng đã hồi phục trí nhớ rồi, có lẽ cũng sẽ… Không cần ta nữa.
Đến đêm, ta nghĩ đến điều đó, cảm thấy nhẹ nhõm, vui vẻ đến mức bữa tối đã uống thêm hai ly.
Nhưng ta quên mất—uống rượu thì hỏng việc.
8
Dưới ánh trăng, ta say sưa đi dạo trong Ngự hoa viên.
Bỗng có một giọng trong trẻo vang từ phía sau: “Nguyệt xuất hiểu hiểu hề, hương nan ức; giai nhân niệu niệu hề, tâm thần nan ninh.”
(Trăng kia sáng tỏ, nhớ quê khó nguôi; mỹ nhân dịu dàng, tâm trí khó yên.)
“Ôi giời ơi.”
Ta giật mình một cái.
Người đó ăn mặc cao quý, gương mặt tuấn tú, bước đi nhẹ nhàng tiến lại gần.
“?”
“Trai đẹp, ngươi có biết dọa người khác có thể chết không?” Ta say đến mức hơi lắp bắp.
Mỹ nam nở nụ , : "Tiểu nương, trông ngươi rất quen mắt, tên là gì?
Ta một cái: “Ta tên Thượng Quan Nam Bắc.”
“Thượng Quan Nam Bắc?” Hắn ta hơi nhíu mày.
Ta nghiêm túc gật đầu, đáp lại: “Ngươi tên Tư Mã Đông Tây à?”
Hắn ta ngẩn ra, rồi trả lời: “Ta tên Tất Nhạc Thiên.”
“Tất Nhạc Thiên?” Ta lớn, chỉ tay vào hắn ta chế giễu: “Ngươi có sức phổi tốt đấy, có thể thổi phồng giỏi như .”
Khóe miệng hắn ta nhếch lên, như đang nhịn : “Ngươi biết ta à?”
Ta nâng cằm, tự tin : “Tất Nhạc Thiên, thi sĩ xuất sắc triều Tần, sinh năm Tần thứ 5. Hắn ta vì thơ mà chọc giận Lệ Đế, mất năm Tần thứ 35, để lại hàng trăm bài thơ, danh tiếng lẫy lừng trong sử sách.”
Hắn ta ngẩn người, chằm chằm vào ta, hơi khó hiểu.
“Chàng trai trẻ, hãy đọc sách thêm vài năm nữa rồi hãy đến bắt chuyện nhé.” Ta khinh thường ngẩng cao đầu, khi đi qua hắn ta thì chân trượt một cái.
“Á đù!”
Khi ngã, có đôi tay đỡ lấy eo ta. Trước mặt là trai đẹp đang ta với nụ nửa miệng: “Nha đầu, say không nhẹ đâu nhỉ.”
Say?
Lão nương nổi tiếng là không bao giờ say, sao có thể say ?
Khi ta định cho trai đẹp một bài quyền quân sự thì một giọng lạnh lùng cắt ngang: “Buông tay.”
Lại là ai ?
Ta nheo mắt vì say, chỉ thấy người đến mặc áo đen, mặt mày tuấn tú, đội vương miện vàng, gương mặt sâu thẳm phủ lên một lớp băng giá đáng sợ
Ôi, có người đẹp trai hơn đến rồi.
“Sao hả? Giận à?” Mỹ nam áo trắng nhạo.
Vẻ mặt mỹ nam áo đen vốn đã u ám giờ còn tối tăm hơn: “Nàng ấy là của ta, đừng có ý đồ với nàng ấy.”
Ồ hô, chỉ một đêm mà hai người, một người giả vờ là nam nhân say và một tổng giám đốc bá đạo đã tụ tập lại.
Rượu như một con thú dữ tấn công vào tủy não ta.
Ta cố gắng giữ lại chút ý thức cuối cùng, vẫy tay: “Các vị, ta xin phép ngất xỉu trước nhé.”
Trước mắt ta tối sầm lại, trong cơn hỗn loạn, chỉ cảm thấy có người bế mình lên khỏi mặt đất. Má ta bị bóp mạnh, nam nhân hung dữ mắng: “Ngốc.”
Ngốc? Nói ai ?
Ừ, chắc chắn là Tần Tranh.
9
Khi ta tỉnh dậy, đầu đau như búa bổ.
Bên giường có người đang loay hoay với bát canh, ta lên tiếng: “Ai ?”
Người đó dừng lại một chút, khi quay lại, đôi mắt đầy vẻ trách móc chằm chằm vào ta: “Nương tử, sao tối qua nàng không kể chuyện cho A Tranh nghe?”
Tối qua?
Dường như ta nhớ lại một số mảnh vụn ký ức về nam nhân giả vờ say rượu, tổng giám đốc bá đạo…
Yêu ma quỷ quái gì ? Khiến đầu óc ta rối bời.
Dù sao cũng không quan trọng, dỗ trẻ con mới là quan trọng: “A Tranh, tối qua ta uống hơi nhiều.”
Tần Tranh lẩm bẩm, vẫn không chịu ngừng.
Ta thường nghe các nhà tâm lý học , ôm ấp có thể xoa dịu sự lo lắng trong lòng con người.
Ta dang rộng vòng tay, ôm chầm lấy nam nhân.
Tần Tranh ngạc nhiên, tai hơi đỏ lên: “Làm gì ?”
Ta xoa đầu hắn, dịu dàng dỗ dành: “A Tranh ngoan ngoãn, không quậy. Đến sinh nhật, A Tranh muốn quà gì ta cũng tặng.”
Hắn dựa vào cổ ta, đầu hơi cử . Một lát sau hắn chớp chớp đôi mắt ngây thơ: “Muốn gì cũng ?”
Ta tươi: “Đương nhiên rồi.”
Một tiểu tử ngốc có thể muốn cái gì chứ?
Ta bị ấn tượng trước tài năng dỗ trẻ con của mình, suýt chút nữa không kiềm chế nụ . Chợt nghe thấy giọng hắn khàn khàn, cực khẽ: “… Cũng ?”
Ta ngạc nhiên, hỏi lại: “A Tranh gì?”
Bạn thấy sao?