Ngày Nào Cũng Phải [...] – Chương 1

Tên bạo quân người như ngóe đã trở thành lão công ta.

Ta lại vô đánh hắn ngu người.

Để đền bù, ta dạy hắn mạnh mẽ quyết đoán trước mặt mọi người.

Khi màn đêm buông xuống, bạo quân lại ôm chặt ta không buông, vừa cọ cọ vừa rên rỉ: “Nương tử, có phải nàng hết ta rồi không?”

1

Ta là một người xuyên không.

Nhiệm vụ lần này là cứu vớt một nhà thơ Tất Nhạc Thiên bị bạo quân Lệ Đế nổi danh trong sử sách ..

Không ngờ do máy móc gặp sự cố, ta lại trở thành hoàng hậu của Lệ Đế!

“Bệ, bệ, hạ.” Ta lấy thiết bị xuyên không ra và thao tác một hồi, nam nhân lại tiến sát lại từng bước.

Lệ Đế rất càn rỡ, nâng cằm ta lên đầy hứng thú: “Đây có phải là chiêu mới mà ái phi nghĩ ra không?”

“Rầm bốp…”

Sử sách ghi chép Lệ Đế lạnh lùng, người như ngóe.

Ta nam nhân ngốc nghếch đang chơi , trong lòng trầm lắng.

Vẻ mặt thái giám mập Lai Phúc ủ rũ: “Nương nương, người vừa vào cung chưa sủng ái, lại dùng tảng đá đập cho bệ hạ ngốc nghếch. Phải sao để giải thích với các quan triều đình đây?”

Ta ậm ừ một hồi, không biết giải thích thế nào rằng không phải ta ném đá, mà là thiết bị xuyên không.

Càng không thể hiểu nổi tại sao Lệ Đế chỉ bị ta ném nhẹ một cái mà lại mất trí, trở nên ngốc nghếch.

Điều quan trọng nhất là thiết bị xuyên không của ta cũng bị hỏng.

Sách sử ghi chép về Uyển Hậu không rõ ràng, chỉ nàng xuất thân nghèo khổ, không cha không mẹ.

Còn ta xuyên không đến đây, khiến cho Uyển Hậu vốn có ở thời đại này bỗng nhiên biến mất.

, ta chỉ có thể tạm thời đóng vai hoàng hậu này.

Tay ta bỗng cảm thấy ngứa, là Lệ Đế đang chớp mắt, nghịch ngợm trong lòng bàn tay ta.

“Ngươi ?”

Lệ Đế hì hì, lộ ra hàm răng trắng bóng, chỉ vào ta : “Tranh Nhi đưa cho tỷ tỷ chơi.”

Lai Phúc nhắc nhở: “Đó là tên gọi lúc nhỏ của bệ hạ.”

Ta có linh cảm không ổn, mở lòng bàn tay ra xem, một con sâu màu xanh lục đang bò trên đầu ngón tay.

Ta cảm thấy toàn thân tê dại.

Hai mắt ta đảo một vòng, rồi mất ý thức.

 

2

Khi tỉnh dậy, Tần Tranh đang ta chăm với đôi mắt đỏ hoe, vẻ mặt vô cùng tội nghiệp.

Nếu không biết mình bị ngất, ta biểu cảm này còn tưởng mình mắc bệnh nan y.

Hắn nức nở, ôm chặt lấy eo ta, xin lỗi: “Tỷ tỷ, ta xin lỗi, ta không biết tỷ không thích A Tranh.”

Ta: “Làm chuyện có lỗi cũng rồi, đừng xin lỗi nữa.”

Giờ đây thiết bị xuyên không bị hỏng. Theo quy định, chỉ ta khi hoàn thành nhiệm vụ, thời gian mới tự đảo ngược, đưa ta không phải người của thời đại này trở về.

Xem ra, trước tiên ta phải nghĩ cách từ Tất Nhạc Thiên.

Nhưng cũng thật kỳ lạ. Theo ghi chép trong sử sách, thời điểm ta đến là năm Tần thứ 34, lẽ ra là thời kỳ Lệ Đế gần trung niên.

Nhưng nam nhân trước mắt - tóc đen buộc cao, môi hồng răng trắng, khuôn mặt cực kỳ tuấn mỹ, làn da trắng mịn màng.

Không giống như một người đã trải qua nhiều thăng trầm.

“À bệ hạ…”

“A Tranh.”

Ta dừng lại một chút: “Bệ hạ, người.”

“Gọi là A Tranh!” Tần Tranh bĩu môi không vui, chẳng khác gì một đứa trẻ tám tuổi.

“A Tranh, A Tranh.” Ta đổi cách xưng hô, tiếp tục dò hỏi: “Bây giờ là năm bao nhiêu?”

Tần Tranh ngẫm nghĩ một lúc, ngoan ngoãn trả lời: “Năm Tần thứ 14.”

Năm Tần thứ 14?

Ta muốn đến năm Tần thứ 34, thiếu hẳn hai mươi năm?!!

Ta không chịu bỏ cuộc, hỏi tiếp: “Ngươi có nhớ đúng không? Bây giờ thật sự là năm Tần thứ 14?”

Tần Tranh đếm trên ngón tay, khẳng định: “Giờ A Tranh tám tuổi, ra đời từ bụng mẹ vào năm Tần thứ 5, không sai.”

Ta lập tức bắt đầu một đợt não — 1x7=7, 2x4=8...

Đợi đã.

Tám, tám tuổi?

Không đúng rồi đại ca ơi, đầu óc ngươi không ổn, tính toán cũng sai nữa.

Lai Phúc không chịu , chạy tới sửa lại: “Bệ hạ, giờ đây là năm Tần thứ 26, ngài đã qua hai mươi rồi. Trước mặt không phải là tỷ tỷ ngài, mà chính là hoàng hậu vừa vào cung cách đây mấy ngày, thê tử của ngài.”

Hóa ra là năm Tần thứ 26... Được rồi, rồi.

Nhưng phải đến năm thứ 34 triều Tần, Tất Nhạc Thiên mới nổi danh khắp thiên hạ, sau đó bị Tần Tranh chém đầu.

Cũng có nghĩa là—tính đi tính lại, ta còn phải ở bên chấn bé đù này gần mười năm nữa?!!

“Thê tử?” Tần Tranh tỏ vẻ khó hiểu.

Lai Phúc thở dài: “Chính là tiểu nương tử. “

“Tiểu nương tử? A Tranh có tiểu nương tử rồi!” Tần Tranh tươi như hoa, trên gương mặt tuấn mỹ có chút ngốc nghếch.

 

3

Thảo nào người ta , nỗi vui buồn của con người không giống nhau.

Có những người việc cả ngày, trở về nhà còn ngâm mình trong bồn tắm nước nóng, ngủ một giấc thật thoải mái.

Ta đau đầu tìm kiếm tin tức về Tất Nhạc Thiên trong cung cả ngày, mệt mỏi như chó, trở về còn phải dỗ tiểu tử Tần Tranh này đi ngủ sao?

“Bệ hạ, chúng ta không thể ngủ cùng nhau .” Ta ôm lấy cột, bảo vệ chút tự tôn cuối cùng của Doanh Sở Sở mình.

“Nàng, nàng là tiểu nương tử của ta, Lai Phúc rồi, phải ngủ cùng nhau.” Tần Tranh giận dỗi ôm chặt lấy ta không chịu buông tay.

Ta muốn khóc mà không có nước mắt: “Cái đó tính giá khác mà.”

Cuối cùng con người cũng phải khuất phục trước hiện thực.

Lòng ta như tro nguội ngồi trước giường, kể cho Tần Tranh nghe câu chuyện cổ tích "Sói đến rồi ".

Nhưng mà người này nghe một lần chưa đủ, còn ầm ĩ muốn nghe thêm.

Cuối cùng, ta kể lại câu chuyện "Sói đến rồi " bằng nhiều ngôn ngữ của 8 nước khác nhau, Tần Tranh mới ngủ.

Lúc này ta chỉ muốn ngửa mặt lên trời mà hét lớn— Bảo Quyên! Cổ họng của ta!*

(*) Meme của An Lăng Dung trong Chân Hoàn Truyện

Dù sao thì phải , tiểu tử Tần Tranh này ngốc ngốc thì ngốc, đẹp trai cũng thực sự đẹp trai.

Sử sách , hắn cao lớn uy nghi, ngũ quan tuấn mỹ, đúng là không sai chút nào.

Hàng lông mi mềm mại của Tần Tranh cụp xuống, sống mũi cao thẳng, môi mỏng đỏ hồng. Chắc hẳn là hắn đang mơ thấy gì đó, mũi nhún nhún, vô cùng đáng .

Ta không nhịn , lén véo má hắn một cái.

Tần Tranh nhắm mắt nhíu mày, vẫn không tỉnh dậy.

Bản tính của con người là phạm tội.

Ta duỗi móng vuốt ra, định một ác ma giày vò vị bạo quân tiếng tăm lừng lẫy trong sử sách, không, là thiên thần nhỏ chứ.

Không ngờ, một bàn tay trong không trung đã chặn ta lại.

Ta giật mình — đuôi mắt dài nhỏ của Tần Tranh hơi nhếch lên. Ánh mắt lạnh lùng ta, khóe môi như không , khiến người ta cảm thấy sợ hãi.

Biểu cảm này... Sao không giống chấn bé đù đó lắm nhỉ?

 

4

Gần như trong nháy mắt, vẻ mặt của Tần Tranh lại trở về như cũ, ta : “Nương tử, nàng muốn chơi cùng ta à?”

Ta thở phào nhẹ nhõm, không quên phản bác: “Ai là nương tử của ngươi chứ?”

Đột nhiên, Tần Tranh tiến lại rất gần, hàng mi dài chớp chớp, chằm chằm vào ta.

“A Tranh không nhầm, tỷ tỷ xinh đẹp chính là nương tử.”

Tim ta đập nhanh hơn rất nhiều.

Tên nhóc này, thả thính cũng ghê đấy.

Cuối cùng.

Sau khi sửa đổi tấu chương cho Tần Tranh mấy ngày, ta mới chợt nhận ra — dù cho giờ Tất Nhạc Thiên vẫn chưa ‘siêu hot’ ở triều Tần, hắn ta cũng chưa bị chém đầu vì đụng vào Tần Tranh.

Vậy thì chính ta có thể lợi dụng cơ hội này để tìm Tất Nhạc Thiên và giấu hắn ta đi.

Chẳng phải đã giải quyết vấn đề từ gốc rễ rồi sao!

Nói .

Ta kêu người dò khắp kinh thành tất cả nam nhân tên Tất Nhạc Thiên, cuối cùng không có ai là nhà thơ.

Loại trừ người già và trẻ nhỏ, chỉ còn lại một họa sĩ.

Cố ăn xôi, ta vẫn kêu người đưa hắn  ta vào cung.

Bây giờ chỉ cần chờ đợi.

“Thưa nương nương, người nhanh đến Ngự hoa viên đi, bệ hạ xảy ra chuyện rồi!” Lai Phúc vội vàng chạy tới.

Ta suýt nữa trượt chân.

“Xảy, xảy ra chuyện gì?”

Để điều tra về Tất Nhạc Thiên, ta đã đẩy hắn ra xa.

Nếu để triều thần biết ta vô Lệ Đế.

Chẳng phải bọn họ sẽ chung tay dâng thư chém đầu ta sao?

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...