Lòng bàn tay tôi chạm vào da ấy, nóng rực như bị bỏng.
Tôi lập tức rút tay lại, nghiêm túc :
“Hạc Cận Thời, dù có em hay không, cũng phải sống tốt. Anh tự hành hạ bản thân thế này, không cần mạng nữa à?”
Hạc Cận Thời cụp mắt xuống.
Ngay giây tiếp theo, ấy lại siết chặt tay tôi, tiếp tục áp lên mặt mình:
“Anh sai rồi, em đánh đi.”
“Em đánh thì sẽ hết giận, sẽ không bỏ đi nữa, đúng không?”
“Em có thể đừng đi không?”
Tôi cố gắng rút tay ra, không thể:
“Hạc Cận Thời!”
Anh ấy ngước mắt tôi, đáy mắt tối tăm, trống rỗng:
“Làm thế nào em mới không bỏ đi?”
Anh ấy cố chống đỡ, cơ thể lại loạng choạng, suýt nữa ngã xuống.
“Anh phải gì, để không bị em vứt bỏ hết lần này đến lần khác như một món đồ bỏ đi?”
Anh ấy như rơi vào ác mộng, cứ lặp đi lặp lại những lời này.
Tôi đẩy ấy xuống sofa, đứng dậy đi lấy giấy tờ:
“Anh chờ một lát.”
Hạc Cận Thời hoàn toàn không nghe thấy.
Ngay khoảnh khắc tôi rời đi, ấy lại vòng tay ôm chặt eo tôi, không cho tôi nhúc nhích.
Sợ ấy phát điên hơn nữa, tôi đành vừa ôm ấy vừa di chuyển từng chút một về phía cửa.
Khó khăn lắm mới lấy túi xách, Hạc Cận Thời liền loạng choạng, suýt nữa ngã nhào.
Tôi vội đỡ ấy:
“Anh quay lại sofa trước đi, em sẽ không đi đâu.”
Mãi lâu sau, ấy mới dường như hiểu ra lời tôi.
Vẫn ôm chặt tôi, ấy loạng choạng đi về phía sofa.
Trên đường đi, ấy còn bị vấp vào bàn trà, cả hai cùng ngã xuống.
Khoảnh khắc ngã xuống, theo phản xạ, Hạc Cận Thời đưa tay đỡ sau đầu tôi.
Tôi biết có lẽ khi tỉnh dậy ấy sẽ lại quên, tôi vẫn giơ giấy tờ ra trước mặt ấy, lắc lắc:
“Em vừa đi lấy giấy tờ về. Em đã rồi, chờ khỏi bệnh chúng ta sẽ kết hôn. Anh còn nhớ không?”
Chậm rãi tiêu hóa thông tin, Hạc Cận Thời lắc đầu.
Tôi ngước mắt lên trời, bất lực:
“Vậy em nhắc lại một lần nữa. Anh lên lầu ngủ một giấc đi, dậy rồi chúng ta sẽ đi đăng ký kết hôn.”
Anh ấy vẫn lắc đầu:
“Nhưng nếu tỉnh dậy, em sẽ đi mất.”
Chỉ mới chốc lát, sao ấy lại sốt đến mức mơ hồ thế này?
Tôi siết chặt lấy ấy:
“Em sẽ ở lại, có thể ôm em, không cần buông tay.”
Vừa nghe thấy thế, Hạc Cận Thời lập tức ôm chặt tôi hơn nữa.
Mãi lâu sau, ấy mới loạng choạng đứng dậy, kéo tôi lên lầu cùng mình.
Khó khăn lắm ấy mới yên tĩnh trở lại.
Tôi lấy điện thoại gọi cho Lâm Dịch, nhờ ấy hỏi bác sĩ xem trạng tái phát này là thế nào.
Còn chuyện cứ mỗi lần sốt là lại quên lời tôi , liệu có phải bị ảnh hưởng đến não không.
Không lâu sau, Lâm Dịch gọi lại:
“Bác sĩ bệnh tái phát là bình thường.”
“Còn chuyện quên lời chị , có thể là vì tiềm thức của ấy luôn ghi nhớ chuyện chị từng từ chối ấy, sợ chị sẽ rời đi. Khi ngủ mê, những ký ức và tưởng tượng đó cứ lặp lại, vì ấy chưa tỉnh táo nên nhầm lẫn với thực tế.”
Tôi quay đầu khuôn mặt vẫn còn nhíu chặt của Hạc Cận Thời, thở dài.
Anh ấy đã sợ hãi đến mức nào, mới có thể ngay cả trong giấc mơ cũng nghĩ về chuyện này.
Lâm Dịch do dự một lúc, cuối cùng vẫn :
“Chị dâu, chuyện năm đó để lại bóng ma rất lớn trong lòng ấy. Nó đã trở thành nỗi ám ảnh của ấy, nên tốt nhất chị——”
Anh ấy ngập ngừng.
Tôi khẽ “ừm” một tiếng, cảm ơn rồi cúp máy.
Một lúc lâu sau, tôi đưa mu bàn tay che mắt, lại thở dài một hơi.
10
Ba mẹ Hạc Cận Thời mất sớm, để lại cho ấy một khối tài sản khổng lồ.
Nhưng lúc đó ấy còn quá nhỏ, không thể bảo vệ số tiền này.
Bên ngoài thì có đối thủ dòm ngó, bên trong thì các bác trong họ đầy tham vọng.
Nhìn ấy ngày một trưởng thành, những người đó lo sợ nhà họ Hạc sẽ rơi vào tay ấy, nên tìm mọi cách hãm .
Cuối cùng, họ đuổi ấy ra khỏi nhà, khiến ấy trắng tay.
Khi tôi quen Hạc Cận Thời, ấy chỉ là một đứa trẻ nghèo đói, ngay cả ăn cũng không đủ.
Lại còn đầy gai nhọn, độc khó gần.
Nhưng ấy thực sự là một người tốt.
Khi tất cả mọi người gọi tôi là kẻ điên, chính ấy đã khiến họ phải im lặng.
Chúng tôi trở thành chỗ dựa cho nhau, dần dần không thể tách rời khỏi cuộc đời đối phương.
Nhưng điều tốt đẹp đó không kéo dài lâu.
Có người chúng tôi là hai kẻ điên dính chặt lấy nhau, lời đồn truyền đến tai nhà họ Ôn.
Bọn họ không quan tâm tôi qua lại với ai, sợ tôi mất mặt gia tộc.
Còn nhà họ Hạc thì lại lo rằng Hạc Cận Thời sẽ dựa vào tôi mà leo lên .
Vì , họ đám lưu manh đến chuyện với tôi.
Bọn họ muốn để nhà họ Ôn tận mắt chứng kiến tôi bị bắt nạt, rồi đổ tội lên Hạc Cận Thời, khiến ấy mãi mãi không có đường quay lại xã hội thượng lưu.
Nếu Hạc Cận Thời ra tay giúp tôi, ấy sẽ bị đưa vào tù, cả đời không có cơ hội ngóc đầu lên.
Mọi chuyện đều diễn ra theo đúng kế hoạch của họ.
Đám lưu manh tìm đến tôi.
Hạc Cận Thời vì bảo vệ tôi mà ra tay đánh người.
Nhưng điều mà nhà họ Hạc không ngờ tới là, bố mẹ nuôi của tôi lại không muốn ra tay quá nặng với Hạc Cận Thời.
Họ lo sợ một ngày nào đó ấy thực sự có thể trở về nhà họ Hạc, nên quyết định giúp ấy một lần.
Điều kiện duy nhất là chúng tôi không bao giờ gặp lại nhau nữa.
Hạc Cận Thời kiên quyết không đồng ý.
Nhưng tôi không thể để ấy vì tôi mà mất hết tất cả.
Vậy nên, tôi đã dùng cách tàn nhẫn nhất—dọa sẽ tự tử, ép ấy phải rời xa tôi.
Tôi gần như dùng cách cay nghiệt nhất để cắt đứt mối quan hệ này.
Tôi không bao giờ quên ánh mắt của Hạc Cận Thời ngày hôm đó.
Tuyệt vọng.
Chết lặng.
Nhưng tôi đã không còn lựa chọn nào khác.
Duy nhất điều tôi có thể , là gửi thư nặc danh cho ấy, bảo ấy đừng bỏ cuộc.
Nhưng chẳng bao lâu sau, chuyện viết thư bị nhà họ Ôn phát hiện.
Từ đó, chúng tôi hoàn toàn mất liên lạc.
Tôi chỉ biết một điều duy nhất— ấy vẫn còn sống.
Ngoài ra, tôi không biết gì khác.
Nếu Ôn Tri Hoan không lén đưa điện thoại cho tôi…
Nếu tôi không chủ gọi cho ấy…
Có lẽ chúng tôi sẽ mãi mãi không thể gặp lại.
Hạc Cận Thời ngủ không yên giấc, liên tục mơ.
Tôi hoàn hồn lại, nhẹ nhàng rúc vào lòng ấy, ngẩng đầu hôn lên khóe môi ấy.
Hàng lông mày đang nhíu chặt của Hạc Cận Thời dần thả lỏng.
Cơ thể ấy cũng thư giãn hơn.
11
Khi tôi mở mắt ra, đúng lúc chạm phải ánh của Hạc Cận Thời.
Anh ấy trông đã khá hơn nhiều, vừa thấy tôi tỉnh dậy liền vội vàng thúc giục:
“Anh đã bảo Lâm Dịch chờ dưới lầu rồi, mau dậy đi.”
Tối qua tôi mơ thấy rất nhiều chuyện cũ, đầu óc vẫn còn chưa tỉnh hẳn:
“Chờ cái gì?”
Hạc Cận Thời siết chặt tay tôi:
“Hôm qua em đã hứa với sẽ đi đăng ký kết hôn. Không định giữ lời sao?”
Anh ấy vẫn còn nhớ?
Xem ra bệnh đã thực sự khỏi.
Thấy tôi không trả lời ngay, Hạc Cận Thời nhíu mày:
“Em lại à?”
Thấy ấy sắp sốt ruột, tôi không dám trêu chọc nữa, định ngồi dậy đi rửa mặt.
Nhưng ấy không chịu buông tay, cứ tôi chằm chằm, nhất quyết phải có một câu trả lời.
Tôi bất lực :
“Để em dậy rửa mặt trước đã, đừng để Lâm Dịch phải chờ lâu.”
Hạc Cận Thời cong khóe môi, trực tiếp bế tôi vào phòng tắm.
Tôi đánh răng, còn ấy đứng ở cửa, tôi qua gương, không rời mắt dù chỉ một giây.
Bị ấy chằm chằm đến mức không tự nhiên, tôi phun bọt kem đánh răng ra, thuận miệng đổi chủ đề:
“Sau khi kết hôn, chúng ta có nên một căn nhà riêng không? Ở nhờ nhà Lâm Dịch mãi cũng không hay.”
Dù sao thì, Hạc Cận Thời cứ bám lấy người ta thế này, quan hệ dù tốt đến đâu cũng khó tránh khỏi phiền phức.
Nhưng Hạc Cận Thời lại tỏ vẻ thờ ơ:
“Anh có trả tiền nhà.”
Vậy thì cũng không đến nỗi quá ngại.
Xem ra, hình của ấy cũng không quá tệ như tôi tưởng.
Tôi không nhịn thở phào:
“May mà bây giờ đã sống tốt hơn, thì em cũng yên tâm rồi.”
Nghe , Hạc Cận Thời lập tức cau mày, giọng điệu như thể gặp đại nạn:
“Anh sống không tốt chút nào.”
Tôi quay đầu ấy.
Hạc Cận Thời tiếp tục :
“Như em đã , không thể lợi dụng Lâm Dịch mãi, nên tiền nhà rất đắt. Trả xong tiền, không còn tiền để ăn cơm nữa.”
Hèn gì ấy gầy đi nhiều như .
Nhìn nét mặt của tôi, Hạc Cận Thời lại bổ sung thêm một câu:
“Không có em, cuộc sống của chẳng có gì tốt đẹp cả.”
Ngón tay ấy vô thức siết chặt, lộ rõ sự lo lắng.
Nhìn thấu chiêu trò đáng thương của ấy, tôi bật , kiễng chân hôn lên cằm ấy:
“Em ở đây, sẽ luôn ở bên .”
Ánh mắt Hạc Cận Thời sâu thẳm.
Một lúc sau, ấy không kìm mà cúi xuống hôn tôi.
12
Mãi đến khi nhận giấy đăng ký kết hôn, cơ thể căng thẳng của Hạc Cận Thời mới dần thả lỏng.
Tôi muốn trêu ấy một chút, vừa giơ tờ giấy chứng nhận trước mặt ấy lắc nhẹ, liền bị Hạc Cận Thời giữ chặt cổ tay, đẩy tôi dựa vào xe.
Anh ấy mơn trớn đôi môi tôi, hơi thở nặng nề.
Tôi kéo nhẹ cà vạt của ấy, ra hiệu “Về nhà hẵng hôn tiếp.”
Nhưng đúng lúc ấy vừa buông tôi ra, một giọng đầy kinh ngạc vang lên từ phía xa:
“Ôn Kiều?”
Tôi ngẩng đầu .
Bố mẹ nuôi của tôi đứng đối diện, phía sau họ còn có Hạ Tuân và Ôn Tri Hoan.
Không muốn dây dưa với bọn họ, tôi kéo tay áo Hạc Cận Thời, định lên xe ngay lập tức.
Nhưng Hạc Cận Thời vẫn đứng yên.
Ánh mắt ấy lạnh lẽo quét qua bốn người bọn họ, trong đáy mắt như có cơn bão cuộn trào.
Ôn Dũng – người đàn ông từng luôn tự cao tự đại, nay lại bước lên trước, chặn đường của ấy.
Nhìn thấy tờ giấy chứng nhận kết hôn trên tay tôi chưa kịp cất đi, vẻ mặt ông ta đột nhiên thay đổi, giọng mang theo vài phần nịnh nọt:
“Hạc tổng, không ngờ lại có may mắn trở thành người một nhà với cậu. Chuyện trước đây đều là hiểu lầm, cậu xem…”
“Hạc tổng?”
Bạn thấy sao?