Anh ấy quấn quýt lấy tôi, không để tôi có chút cơ hội né tránh.
Mãi đến khi đầu óc tôi trống rỗng, Hạc Cận Thời mới buông tôi ra:
“Chỉ cần đóng dấu, em sẽ không thể hối hận, cũng không thể rời xa nữa.”
“Em đừng bỏ lại.”
Anh ấy vẫn còn mơ hồ vì sốt, cứ lặp đi lặp lại những câu đó.
Nói xong, lại cúi đầu hôn tôi lần nữa.
Không biết bao lâu sau, cuối cùng ấy cũng kiệt sức, ngã lên ghế.
Lâm Dịch chờ đủ hai tiếng mới dám quay lại.
Nhưng Hạc Cận Thời vẫn nắm chặt tay tôi, không chịu buông.
Cậu ta không còn cách nào, chỉ đành gọi điện cho bác sĩ gia đình.
Trước khi cúp máy, cậu ta còn giải thích:
“Em vừa hay có một người bác sĩ, tay nghề cũng khá lắm.”
Tôi gật đầu, rồi lại về phía căn biệt thự trước mặt:
“Vậy còn căn nhà này là…?”
Chưa kịp hỏi hết câu, Hạc Cận Thời đã vội vàng ngắt lời:
“Là của Lâm Dịch, chỉ mượn ở tạm.”
Lâm Dịch lập tức gật đầu:
“Đúng đúng đúng, là của em, mấy năm nay ăn cũng khá, kiếm chút tiền.”
“Chị cũng biết đó, ấy giống như trai ruột của em , ấy gặp khó khăn, em đương nhiên cho ấy mượn nhà ở.”
Tôi không nghi ngờ gì, chỉ chờ cậu ta mở cửa.
Nhưng Lâm Dịch lại chạy đến bên cạnh Hạc Cận Thời, đặt tay ấy lên vai mình:
“Để em dìu ấy vào, chị dâu nghỉ ngơi một lát đi.”
Cậu ta không cho tôi cơ hội từ chối.
Ngay khi Hạc Cận Thời rời khỏi tôi, tôi mơ hồ nghe thấy Lâm Dịch hỏi ấy:
“Anh, mật khẩu cửa là gì?”
Nhưng chỉ trong nháy mắt.
Hạc Cận Thời lập tức gạt tay cậu ta ra, ôm chặt lấy tôi.
Lâm Dịch hết cách, đành phải mở miệng cầu cứu:
“Chị dâu, ấy đổi mật khẩu rồi, em không đoán .”
Hạc Cận Thời ôm tôi, loạng choạng đi đến trước cửa, đặt tay vào nhận diện vân tay.
Lâm Dịch bật , liên tục vẫy tay với tôi:
“Không sao đâu chị dâu, không cần ngại. Hai người trước đây cũng như , em quen rồi.”
Nói rồi, cậu ta thở dài:
“Thật tốt quá, cuối cùng lại bên nhau rồi.”
Hạc Cận Thời siết chặt tay tôi hơn nữa.
7
Tình trạng của Hạc Cận Thời vẫn chưa ổn định.
Cả đêm ấy cứ mê sảng.
Lâm Dịch lo lắng, dứt khoát để bác sĩ gia đình ở lại, còn cậu ta thì xuống ngủ ở phòng khách.
Mãi đến khi Hạc Cận Thời ngủ yên, tôi mới kéo chăn đắp lại cho ấy, vừa định nằm xuống bên cạnh thì cả người đã bị ấy quàng một tay qua, siết chặt vào lòng.
Sợ đè lên ấy, tôi cố gắng điều chỉnh tư thế.
Hạc Cận Thời khẽ rên một tiếng, lại càng siết tôi chặt hơn.
Cơ thể ấy nóng ran, tôi đổ cả mồ hôi cũng không dám cựa quậy.
Cứ như suốt nửa đêm, đến khi cánh tay ấy cuối cùng cũng thả lỏng một chút.
Tôi gần như lăn ra khỏi người ấy, cả người tê cứng vì mỏi.
Vừa duỗi người, Hạc Cận Thời lại xoay người sang, quấn chặt lấy tôi như một con rắn.
Tôi nằm bất , mắt dán vào trần nhà.
Thôi .
Cứ như thế này đi.
8
Sợ bác sĩ vào kiểm tra sẽ bắt gặp cảnh tượng này, tôi không dám ngủ quá sâu.
Vừa nghe thấy tĩnh dưới lầu, tôi lập tức bật dậy.
Hạc Cận Thời từ từ mở mắt, ánh có chút mơ hồ.
Tôi hỏi ấy:
“Anh thấy đỡ hơn chưa? Còn khó chịu không?”
Hạc Cận Thời lắc đầu, giọng vẫn khàn đặc:
“Không, vẫn rất khó chịu.”
Như sợ tôi không tin, ấy kéo tay tôi đặt lên trán mình.
Tôi không phản kháng, thuận thế kiểm tra nhiệt độ của ấy:
“Không còn nóng nữa. Vậy còn đau ở đâu không?”
Tôi vừa định đứng dậy gọi bác sĩ, Hạc Cận Thời liền siết tay tôi lại, kéo tôi vào lòng.
Giọng ấy trầm thấp:
“Đau khắp người.”
“Đầu đau, chân đau, tim cũng đau.”
Nghe đến câu cuối, tôi giật mình, vội đẩy ấy ra định gọi bác sĩ.
Nhưng Hạc Cận Thời không chịu buông tay.
Điện thoại của cả hai đều không có trong phòng.
Tôi hết cách, đành lớn tiếng gọi:
“Lâm Dịch!”
Chưa đầy một phút sau, Lâm Dịch đã đẩy cửa vào:
“Sao thế? Sao thế?”
Tôi vất vả thoát khỏi vòng tay Hạc Cận Thời:
“Phiền cậu gọi bác sĩ lên đây. Anh ấy đau đầu, đau chân, còn đau tim nữa, xem có cần đến bệnh viện không.”
Bác sĩ bước vào phòng.
Hạc Cận Thời liếc mắt Lâm Dịch.
Lâm Dịch lập tức ghé sát bác sĩ, không ngừng hỏi:
“Sao rồi? Có nghiêm trọng không?”
“Có phải ấy không thể ngủ một mình, nhất định phải có người bên cạnh không?”
“Có phải không thể chịu bất cứ kích cảm nào, chẳng hạn như đau lòng, tức giận không?”
Bác sĩ liếc cậu ta, bất đắc dĩ gật đầu:
“Đúng , tốt nhất nên có người ở bên cạnh chăm sóc.”
Vậy tức là rất nghiêm trọng rồi.
Tôi kéo cánh tay Hạc Cận Thời:
“Đi, chúng ta đến bệnh viện.”
Hạc Cận Thời ho nhẹ, giọng yếu ớt:
“Không cần đến bệnh viện, chỉ cần em ở bên là .”
Tâm tư nhỏ nhặt của ấy lộ rõ ngay tức khắc.
Tôi lườm ấy một cái.
Chỉ một ánh mắt thôi, chẳng có bao nhiêu uy lực.
Vậy mà Hạc Cận Thời lại ra vẻ bị tổn thương.
Anh ấy thu tay lại, quay lưng về phía tôi:
“Em không thương .”
Lâm Dịch thấy , lập tức kéo bác sĩ ra ngoài.
Tôi cúi xuống, chọc vào vai Hạc Cận Thời:
“Em đâu có không thương ?”
“Chính vì thương nên mới muốn đưa đến bệnh viện kiểm tra.”
Hạc Cận Thời mím chặt môi, không trả lời.
Biết ấy lại đang giận dỗi, tôi thở dài, giả vờ bước đi:
“Nếu không muốn chuyện với em, em đi đây?”
Vừa mới đứng thẳng dậy, Hạc Cận Thời liền kéo tôi ngã xuống giường.
Anh ấy ôm chặt tôi vào lòng, khuôn mặt nhợt nhạt vì bệnh tật:
“Em không thể dỗ thêm chút sao?”
“Tên họ Hạ đối xử với em như , em vẫn dỗ hắn. Tại sao đến lượt lại không ?”
Tôi sững sờ:
“Em khi nào đã dỗ hắn?”
Tôi và Hạ Tuân dù có lớn lên bên nhau, hắn không thích để ý đến tôi.
Dỗ dành hắn, chẳng khác nào tự chuốc nhục vào thân.
Tôi chưa từng thế.
Hạc Cận Thời buột miệng:
“Chính là lần em đi xem phim với hắn.”
Anh ấy nhắc đến, tôi mới nhớ ra một chút.
Lần đó, bố mẹ nuôi của tôi gọi phóng viên đến để chụp ảnh, giả vờ như đang “vô ” ghi lại khoảnh khắc ngọt ngào của chúng tôi, sau đó công bố tin hôn ước.
Nhưng Hạ Tuân không hợp tác, tôi cũng không biết giả vờ thế nào.
Có lẽ do lỡ kế hoạch của hắn, hắn liền đeo mặt lạnh suốt buổi.
Tôi nhíu mày Hạc Cận Thời:
“Sao biết?”
Anh ấy khẽ :
“Bởi vì ở đó.”
“Em không muốn thấy , rất nhớ em, chỉ có thể lén đứng một góc mà .”
“Nhìn em với hắn, dỗ dành hắn.”
“Tại sao đến lượt , em lại không có kiên nhẫn?”
Tôi bật , vươn lên hôn lên khóe môi ấy:
“Thế này không?”
Hạc Cận Thời mím chặt môi:
“Không đủ.”
Tôi hôn thêm hai cái nữa:
“Giờ thì sao?”
Hạc Cận Thời vẫn lắc đầu:
“Không đủ, lúc đó em còn hắn.”
Tôi nâng mặt ấy lên:
“Lúc đó em chỉ để hoàn thành nhiệm vụ của nhà họ Ôn giao thôi, không phải thật lòng.”
“Nhưng bây giờ, là em thật lòng dỗ dành , muốn vui vẻ.”
Hạc Cận Thời tôi chằm chằm.
Tôi chạm vào chóp mũi ấy:
“Em .”
Anh ấy cau mày, giọng đã bớt cứng nhắc:
“Vậy tại sao em không chịu cưới ?”
Tôi sững người.
Vậy ra, hôm qua đầu óc ấy mơ hồ, không nhớ tôi đã gì.
Chỉ nhớ mỗi câu “Không đi Cục Dân Chính”?
Tôi vừa rưng rưng, vừa thấy buồn .
Nhìn thấy vẻ mặt mếu máo của tôi, Hạc Cận Thời cúi đầu, trừng bằng cách cắn lên môi tôi một cái.
Tôi bất đắc dĩ:
“Em đâu có không muốn cưới , chỉ là muốn chờ khỏi bệnh thôi.”
Hạc Cận Thời nhíu mày:
“Anh khỏi rồi.”
Nói vớ vẩn.
Vừa rồi còn kêu đau đầu, đau chân, đau tim.
Tôi đẩy ấy ra, đứng dậy:
“Khỏi hay chưa, em mới tính. Bây giờ, ngủ đi.”
Thấy Hạc Cận Thời không đậy, tôi chọc nhẹ vào vai ấy:
“Nằm xuống ngủ đi.”
Anh ấy thuận thế kéo tay tôi:
“Vậy em ngủ cùng .”
Được rồi, ai bảo ấy là bệnh nhân chứ.
Tôi vừa nằm xuống bên cạnh, Hạc Cận Thời lập tức kéo tôi vào lòng.
Không đợi tôi phản kháng, ấy đưa một ngón tay lên môi tôi:
“Suỵt, ngủ đi.”
Tôi vẫn còn việc phải , nên không ngủ quá lâu.
Nhẹ nhàng thoát khỏi vòng tay ấy, tôi đặt một chiếc gối ôm vào chỗ mình rồi rời khỏi phòng.
Dưới sàn có hai chiếc điện thoại mới tinh, đã lưu sẵn số của ấy.
Bên cạnh còn có một xấp tiền mặt.
Tôi đặt một chiếc điện thoại lên bàn cạnh giường của Hạc Cận Thời, rồi nhẹ nhàng rời khỏi nhà.
Trong bếp chẳng có gì ăn, tôi phải đi mua ít đồ ăn, tiện thể lấy giấy tờ tùy thân về.
Như , ngay khi ấy khỏi bệnh, chúng tôi có thể đi đăng ký kết hôn.
Làm xong mọi chuyện, tôi sẽ không cần phải nghe ấy lặp đi lặp lại câu “Em không muốn cưới .”
9
Lấy giấy tờ, tôi vội vã quay về nhà.
Vừa đẩy cửa vào, Hạc Cận Thời đã ngay lập tức siết chặt tôi vào lòng.
Tôi cúi đầu , trên sàn có vết máu.
Tay và chân ấy đều bị thương.
Tôi đẩy nhẹ ấy ra, hỏi:
“Chuyện gì đã xảy ra?”
Vừa , tôi vừa dìu ấy về phía sofa, định tìm hộp thuốc để xử lý vết thương.
Nhưng vừa mới đậy, Hạc Cận Thời liền siết chặt tôi hơn, như thể sợ tôi sẽ biến mất:
“Anh tỉnh dậy không thấy em, cứ tưởng em bỏ đi rồi.”
“Anh hoảng quá chạy xuống tìm em, kết quả vỡ đồ.”
Anh ấy thậm chí còn không kịp xem đã vỡ cái gì, chỉ lao xuống lầu.
Vừa hay gặp tôi quay về.
Tôi im lặng giúp ấy xử lý vết thương.
Rõ ràng không chỉ đơn giản là vỡ đồ.
Trong lòng bàn tay ấy còn dính cả mảnh thủy tinh.
Thấy tôi không gì, giọng Hạc Cận Thời trở nên dè dặt:
“Anh chỉ sợ em bỏ lại, …”
Tôi khuôn mặt đỏ bất thường của ấy, cất hộp thuốc đi, đưa tay định kiểm tra nhiệt độ trên trán ấy.
Nhưng chưa kịp chạm vào, tay tôi đã bị ấy nắm chặt, áp lên má mình:
“Anh lại sốt rồi, khó chịu lắm.”
“Em sờ thử đi.”
Bạn thấy sao?