1
“Em dọn đồ đi, tối nay chuyển ra luôn nhé.”
Giọng lạnh lùng vang lên bên tai khiến tôi ngỡ mình nghe nhầm.
Tôi ngẩng lên, ngơ ngác người đàn ông vừa mới dịu dàng bên mình cách đây không lâu.
Lý Trạch Túc cũng cúi đầu, ánh mắt bình thản, như thể vừa một câu không mấy quan trọng.
Tôi gượng đứng dậy, cảm giác cơ thể rã rời, không thể tin nổi: “Có phải em nghe nhầm không? Anh muốn em chuyển đi ngay bây giờ? Ngày mai bão đổ bộ rồi đấy!”
Gió ngoài cửa sổ rít lên như muốn phụ họa cho tôi, từng cơn gào thét.
Cơn bão có thể ập đến bất cứ lúc nào.
Lý Trạch Túc vẻ mặt bình tĩnh, giọng lạnh tanh: “Đúng , vì thế mới bảo em tối nay chuyển đi.”
Thái độ xa cách của ta lúc này hoàn toàn trái ngược với sự nồng nhiệt trước đó.
Có lẽ nét mặt bối rối của tôi quá rõ ràng, ta ngừng lại một chút, rồi thản nhiên : “Cũng không cần gấp quá đâu, em có cả đêm để thu dọn.”
Anh ta nghiêm túc, không phải đang .
Trái tim tôi như rơi xuống vực, trong đầu ngập tràn những suy nghĩ hỗn loạn, vẫn cố níu lấy tia hy vọng cuối cùng.
Nghĩ mãi mới tìm lý do, tôi dè dặt hỏi: “Có phải căn nhà này không an toàn, chúng ta cần chuyển chỗ để tránh bão không?”
Lý Trạch Túc cau mày, ánh mắt lướt qua tôi một cách lãnh đạm, không gì.
Thấy tôi vẫn chằm chằm, ta khẽ “chậc” một tiếng, vẻ mặt đầy khó chịu.
“Không phải, là Nhuyễn Nhuyễn muốn qua đây.
Cô ấy ở trường một mình sợ hãi, cũng không yên tâm, sáng mai sẽ đón ấy tới.”
Nhuyễn Nhuyễn.
Ha, lại là ta.
Từ khi ấy vào đại học ở Hải Thị, tôi và ta đã cãi nhau không biết bao nhiêu lần vì ấy.
Cô ngây thơ 18 tuổi chẳng buồn che giấu cảm của mình.
Ánh mắt đầy thương khi Lý Trạch Túc và thái độ thù địch công khai với tôi đều rõ ràng đến mức không thể phớt lờ.
Khoảng cách tuổi tác khiến tôi chẳng thể quá so đo với ta, nếu không sẽ thành ra nhỏ nhen.
Tôi chỉ biết giận dỗi với Lý Trạch Túc, ta lúc nào cũng hờ hững một câu: “Em nghĩ nhiều quá, chỉ xem ấy như em .”
Rồi để mặc tôi tự gặm nhấm cảm .
Lần này tôi không loạn, tại sao vẫn không chọn tôi?
Có lẽ tôi đã quen với điều này, nhanh chóng dẹp đi cảm giác khó chịu trong lòng, gượng:
“Nhà nhiều phòng như , có thể ở chung mà.”
Lý Trạch Túc châm một điếu thuốc, chậm rãi nhả khói.
Hồi lâu sau, nhạt:
“Tống Ninh, em biết đấy, không thích những người phụ nữ giả ngốc.
“Em ở đây, và Nhuyễn Nhuyễn sẽ không tiện.”
2
Không tiện…
Làm gì mà không tiện?
Đáp án đã ở ngay trên đầu môi, tôi lại không thốt nên lời.
Tim tôi như bị một chiếc búa nặng giáng mạnh vào, đau nhói.
“À đúng rồi, đừng để lại thứ gì, ấy mà thấy sẽ không vui.”
Lý Trạch Túc hất chăn, xuống giường định đi tắm.
Trên lưng vẫn còn vết cào của tôi.
Những khoảnh khắc cuồng nhiệt vừa rồi chẳng lẽ chỉ là giả dối?
Tôi chằm chằm vào những dấu vết mờ ám ấy, cố kìm nén để nước mắt không rơi.
“Vậy còn em?
“Anh muốn chia tay em sao?”
Tôi kéo lấy cánh tay , không để rời đi.
Lý Trạch Túc thở dài:
“Tống Ninh, chúng ta quen nhau lâu như , hãy giữ chút thể diện, đừng loạn nữa.”
Tôi đã không hét lên, điều đó đã đủ gọi là thể diện rồi.
“Anh muốn em đi đâu? Ở Hải Thị, em chẳng quen ai cả…”
Tôi cố gắng giữ giọng mình không run, vẫn để lộ chút âm rung.
Sau khi tốt nghiệp, tôi rời xa gia đình và bè, một thân một mình theo đến Hải Thị.
Ở nơi này, người tôi có thể dựa vào chỉ có .
“Em muốn đi đâu thì đi, lớn thế này rồi, tự mình nghĩ cách đi.
“Khách sạn gần đây đầy ra, đặt bừa một phòng, ở tạm một đêm chẳng phải xong sao?”
Lý Trạch Túc vò đầu rồi tiếp lời:
“Hoặc để liên lạc với Phan Lỗi giúp em? Dù sao cậu ta cũng có nhiều phòng trống, mà chắc chắn cậu ta rất vui lòng.”
Khoảnh khắc ấy, giọng của Lý Trạch Túc bỗng trở nên xa xăm.
Tôi như rơi vào hố băng không đáy, cứ thế chìm sâu mãi.
Phan Lỗi, gã công tử ăn chơi khét tiếng trong nhóm của Lý Trạch Túc.
Bạn thay như thay áo, bảy ngày đổi một người.
Ngoài việc trăng hoa, hắn còn có xu hướng bạo lực.
Giây trước còn tứ với , giây sau đã đổi sắc, túm tóc ấy đập mạnh xuống bàn.
Cảnh tượng đó từng khiến tôi mất ngủ cả tuần liền.
Hắn từng mặt dày xin Lý Trạch Túc cho tôi.
Lý Trạch Túc lúc ấy đã đánh hắn đến chảy máu.
Nếu không phải tôi ngăn lại, có lẽ đã xảy ra án mạng.
Sau đó, dù hắn đã xin lỗi, mỗi lần tụ họp, ánh mắt hắn vẫn tràn đầy dục vọng chằm chằm tôi, tìm cơ hội tiếp cận.
Vì hắn là của Lý Trạch Túc, tôi không muốn khó mọi người nên không lớn chuyện.
Lần nào có thể tránh, tôi đều tránh.
Tôi ghét Phan Lỗi đến mức nào, Lý Trạch Túc biết rất rõ.
Tôi không tin ta không hiểu rằng câu ấy sẽ tổn thương cho tôi đến mức nào.
Nhưng ta vẫn ra, nhẹ bẫng như không.
Chẳng lẽ ta đã không thể chờ thêm để thoát khỏi tôi?
Dùng con dao sắc nhất đâm thẳng vào tim tôi, rồi rút ra mà không chút do dự, để mặc máu tôi chảy đầm đìa.
Tàn nhẫn đến cùng cực.
3
Ba năm sống chung, đồ đạc của tôi không đủ để nhét đầy một vali nhỏ.
Tôi đứng ở cửa, rút chìa khóa đặt lên kệ giày.
Ngôi nhà này, từ giờ chẳng còn liên quan gì đến tôi nữa.
“Em chỉ mang theo chừng này thôi sao?”
Lý Trạch Túc dựa nghiêng vào tường, mắt hơi nheo lại, giọng đầy nghi hoặc.
“Tống Ninh, đừng có nghĩ đến mấy trò nhỏ mọn.”
Hóa ra đau lòng đến tột cùng lại chính là tê dại.
“Ba năm nay ở Hải Thị, muốn khởi nghiệp, em liền tằn tiện, chẳng mua sắm thêm gì.
“Nếu không yên tâm, cứ kiểm tra đi.”
Giọng tôi rất bình tĩnh, như thể đang bàn về một chuyện chẳng liên quan gì đến mình.
“Vả lại…”
Tôi ngước ta, kéo nhẹ khóe miệng bên phải:
“Ngày đầu tiên ta đến Hải Thị, đã biết chúng ta sống chung rồi.
“Làm kẻ thứ ba không thấy ngại, đến lúc chen chân vào thì lại bỗng dưng ngại à?”
Lý Trạch Túc đứng thẳng dậy:
“Sao em khó nghe , Nhuyễn Nhuyễn không phải kẻ thứ ba.
“Dù không có ấy, sớm muộn gì chúng ta cũng chia tay, đã chán rồi.
“Nhuyễn Nhuyễn không giống em, ấy mang đến cho trải nghiệm mới, khiến lại cảm thấy rung …”
Tôi không nhịn , bật lạnh lẽo.
Thật nực .
Thì ra cái gọi là “ em cả đời”, nhiều nhất cũng chỉ bảy năm.
Khoảng không ở cửa chính phóng đại tiếng lạnh của tôi.
Cười một hồi, nước mắt vẫn không kìm mà lăn dài.
Cậu trai ngày nào đỏ mặt tỏ với tôi, hứa sẽ mang tất cả những gì tốt đẹp nhất đến cho tôi, giờ đã thay đổi.
Anh ta ngày càng mất kiên nhẫn với tôi, thời gian bên tôi ngày càng ít, mỗi lần cãi vã đều là tôi chủ xin lỗi lành…
Tôi không phải không cảm nhận đang dần cạn kiệt.
Tôi không phải không nhận ra.
Chỉ là tôi không nỡ.
Không nỡ buông bỏ bảy năm chúng tôi nắm tay đồng hành.
Nhưng, không nỡ quá khứ, thì sao có tương lai?
Tự lừa mình dối người, bám lấy hiện tại, thứ chờ đợi chẳng phải là sự sống, mà là ngõ cụt.
Nhìn thấy nước mắt tôi, thái độ của Lý Trạch Túc mềm mỏng hơn.
Anh ta bước đến, định kéo tôi lại:
“Tối nay đừng đi, sáng mai đưa em đi.”
Câu trả lời của tôi là tiếng cửa đóng sầm lại thật mạnh.
Buông bỏ bảy năm cảm, hóa ra không khó như tôi tưởng.
Bạn thấy sao?