20
Tám năm trước, tôi trở về thế giới ban đầu.
Khi mở mắt ra, tôi phát hiện thời gian vẫn chưa thay đổi – tôi vẫn đang trong kỳ nghỉ hè năm hai đại học.
Từ nhỏ, tôi đã không có cha mẹ, là và dượng nuôi nấng tôi khôn lớn
Thời điểm đó, gia đình gặp khó khăn về tài chính, tôi định để tôi nghỉ học giữa chừng.
May mắn thay, khi trở về, trong tài khoản ngân hàng của tôi có 500 nghìn tệ – phần thưởng từ hệ thống.
Dựa vào số tiền đó, tôi đã có thể tiếp tục học đại học và tốt nghiệp thuận lợi.
Sau khi ra trường, tôi mở một xưởng tranh của riêng mình, không ngừng nỗ lực và phát triển trong lĩnh vực mà tôi thích.
Tôi và Thẩm Châu quen nhau qua một buổi xem mắt.
Anh là giảng viên đại học, phong thái nhã nhặn, dịu dàng. Dù là với sinh viên hay gia đình, đều hết mực chu đáo và ân cần.
Trải qua mối với Diện Cảnh, tôi đã hiểu ra rằng
Hôn nhân bắt đầu từ , kết thúc ở nhân phẩm.
Tôi và Thẩm Châu không có câu chuyện kịch tính, mãnh liệt.
Chúng tôi chỉ có những ngày tháng bình dị, chậm rãi ấm áp, cùng nhau bước qua năm tháng.
Và đó chính là điều tôi mong mỏi và trân trọng nhất.
Trước khi xác định mối quan hệ, tôi đã kể cho nghe tất cả mọi chuyện –
bao gồm cả những chuyện về Diện Cảnh và Diện Tử Mặc.
Mặc dù tôi biết, dù không ra, Thẩm Châu cũng sẽ không bao giờ biết
Nhưng tôi tin rằng, trong , điều quan trọng nhất chính là sự chân thành.
Tôi từng nghĩ, có thể sẽ không tin hoặc cho rằng tôi là một kẻ điên.
Thế , chỉ tôi, mỉm và :
“Vậy là em đồng ý lời tỏ của rồi đúng không, Nghi Nghi?”
Tôi ngước mắt lên :
“Anh không để tâm sao?”
Thẩm Châu cúi đầu, đặt một nụ hôn nhẹ nhàng lên môi tôi:
“Tại sao phải để tâm? Đó là quá khứ của em. Điều muốn là hiện tại và tương lai của em.”
21
Thẩm Châu vòng tay ôm lấy tôi từ phía sau, đặt một nụ hôn nhẹ lên vành tai:
“Sao thế? Từ lúc về nhà em có vẻ tâm sự nặng nề.”
Tôi kể cho nghe về chuyện hệ thống vừa với mình.
“Vậy… em định đi không?”
Giọng Thẩm Châu không biểu lộ cảm gì, tôi lại cảm nhận vòng tay siết chặt hơn.
“Em chưa trả lời, dù quyết định thế nào, em cũng sẽ bàn bạc với .”
Dù sao, chính nhờ số tiền của hệ thống mà tôi mới có thể hoàn thành đại học, cũng khó có thể thẳng thừng từ chối.
Thẩm Châu khẽ gật đầu:
“Ừ, tin em.”
Ngày hôm sau, tôi thông báo với hệ thống về quyết định của mình.
Tôi đồng ý gặp Diện Cảnh, chỉ qua video call – tôi không qua đó, cũng không để họ đến đây.
Như hệ thống đã , Diện Cảnh bây giờ là một kẻ điên.
Bất kỳ cuộc gặp mặt trực tiếp nào cũng có thể khiến tôi bị ta giữ lại bằng mọi giá.
Theo nguyên tắc người hạnh phúc sẽ nhường bước, tôi càng muốn tránh xa Diện Cảnh, không thể để bản thân mạo hiểm như .
Hệ thống biết rằng tôi đã nhượng bộ rất nhiều, nên lập tức đồng ý.
Lần nữa thấy Diện Cảnh, tôi thực sự bất ngờ.
Anh ta gầy đi rất nhiều, gần như không còn vẻ phong độ như trước.
Ánh mắt Diện Cảnh tôi đầy đau khổ:
“A Nghi, tại sao em không chịu về gặp dù chỉ một lần?”
Diện Tử Mặc đã lớn, cậu bé khoe với tôi những giấy khen và giải thưởng mà mình đạt trong những năm qua.
“Mẹ ơi, con đã ngoan lắm. Đây là những giải thưởng con đạt , mấy năm nay con rất nhớ mẹ.”
“Bây giờ con mới hiểu, chỉ có mẹ là thương con nhất.”
Tôi họ, không tỏ vẻ gì đặc biệt.
“Nghe hệ thống hai người có chuyện muốn với tôi. Nếu có gì, cứ thẳng đi. Tôi không có nhiều thời gian.”
Nghe , sắc mặt Diện Cảnh tái nhợt.
“Anh biết em hận . Tất cả đều là do Hứa An Nam sắp đặt, đã biết hết rồi.”
“Bây giờ ta đã gả cho một gã đàn ông vũ phu, sẽ không bao giờ xuất hiện trước mặt em nữa. Em có thể quay về không? Anh thực sự em, không thể sống thiếu em.”
Tôi nhẹ nhàng đáp, ánh mắt lạnh nhạt:
“Không thể đâu, Diện Cảnh. Đừng tự lừa dối bản thân nữa. Anh không ai cả, chỉ chính mình.”
“Bây giờ tôi sống rất tốt, và tôi trân trọng cuộc sống hiện tại.”
Vừa dứt lời, giọng con tôi vọng đến từ cửa:
“Mẹ ơi, mẹ xong chưa? Con với ba đang chờ mẹ bánh trứng nữa!”
“Đường Đường, chờ mẹ chút, mẹ ra ngay.”
Qua màn hình, sắc mặt Diện Cảnh và Diện Tử Mặc trắng bệch.
“Em kết hôn rồi sao?” – Diện Cảnh hỏi, giọng không dám tin.
Tôi gật đầu:
“Đúng . Giờ tôi rất hạnh phúc. Mong hai người đừng phiền tôi nữa, chúng ta kết thúc êm đẹp tại đây.”
Nói xong, tôi ra hiệu cho hệ thống ngắt kết nối, rồi đi ra ngoài cùng Đường Đường bánh trứng.
22
Buổi tối, Thẩm Châu đặc biệt nhiệt , gần như khiến tôi tan rã hoàn toàn.
Hình ảnh Diện Cảnh quỳ xuống khóc lóc cầu xin tôi đừng rời đi hiện lên trong tâm trí.
“Không ngờ giáo sư Thẩm của chúng ta lại là một kẻ ghen tuông đấy.”
Thẩm Châu nắm lấy tay tôi, đặt một nụ hôn nhẹ nhàng lên đó, không hề phủ nhận:
“Nghi Nghi, cũng là con người, cũng có lòng ích kỷ.”
“Anh thừa nhận, sợ. Sợ em sẽ bị họ thuyết phục, sợ em sẽ rời xa .”
Nói rồi, Thẩm Châu vùi đầu vào hõm cổ tôi.
Tôi xoa nhẹ mái tóc :
“Được rồi, rồi, giáo sư Thẩm có lòng ích kỷ trông lại càng quyến rũ hơn đấy.”
Thấy tôi không để tâm đến chuyện buổi sáng, vẻ lo lắng của Thẩm Châu cuối cùng cũng tan biến:
“Vậy Thẩm phu nhân có thể thưởng cho thêm lần nữa không?”
Nói xong, không chờ tôi trả lời mà trực tiếp cúi xuống hôn tôi.
Phiên ngoại của Diện Cảnh:
Khi biết Sang Nghi đã tái hôn và có con, tôi hoàn toàn tuyệt vọng.
Mỗi đêm, chỉ cần nhắm mắt lại, hình ảnh người phụ nữ tôi nhất nằm trong vòng tay người đàn ông khác lại hiện lên. Trái tim tôi đau đớn như bị dao cắt từng mảnh.
Tôi hận không thể xé xác kẻ đó thành từng mảnh.
Nhưng, tôi thậm chí không còn tư cách để xuất hiện trước mặt Sang Nghi. Tôi có thể gì đây?
Tất cả đều là do tôi tự chuốc lấy.
Sang Nghi từng tôi không ai cả.
Nhưng nếu tôi thực sự không ấy, tại sao giờ đây tôi lại đau đớn đến ?
Tôi thử chấp nhận những người phụ nữ có gương mặt giống ấy, tìm kiếm bóng dáng của Sang Nghi trên họ.
Thế , tôi nhận ra rằng, Sang Nghi – người từng dành cả trái tim cho tôi – chỉ có một, và tôi đã tự tay đánh mất ấy.
Tôi lao đầu vào công việc không ngừng nghỉ.
Dì Tô với tôi rằng Diện Tử Mặc gần đây thường xuyên đánh nhau, bỏ học.
Tôi cũng mặc kệ.
Cơ thể tôi dần kiệt quệ, cộng thêm thời gian dài uống rượu triền miên.
Trong một buổi đàm phán thương mại, tôi gục ngã.
Bác sĩ chẩn đoán tôi bị ung thư dạ dày.
Nằm trên giường bệnh, tôi bỗng nhớ đến giọng ngọt ngào gọi Sang Nghi là “mẹ” trong cuộc gọi video lần trước.
Đó là giọng của một bé , mềm mại và đáng .
Nếu khi xưa tôi không mù quáng, liệu bây giờ tôi và Sang Nghi có thể có thêm một con ?
Một gia đình hạnh phúc, cả con trai và con – điều đó sẽ đẹp biết bao.
Tôi không kìm , lại lần nữa gọi hệ thống:
“Tôi sắp chết rồi, có thể cho tôi nghe giọng của Sang Nghi thêm một lần nữa không?”
Lâu sau đó, hệ thống mới vang lên, giọng đầy vẻ chán ghét:
“Cút, không xứng.”
Đúng , cuối cùng thì, tôi không xứng với ấy.
Hết
Bạn thấy sao?