Ngày Để Buông Tay – Chương 3

10

Sau khi thay đồ và trang điểm đơn giản, tôi bước ra cửa biệt thự.

Tài xế mở cửa xe, và ngay lập tức, tôi thấy Diện Cảnh, Diện Tử Mặc và Hứa An Nam đều đã ngồi sẵn bên trong.

Tôi sững người, chợt hiểu ra – Diện Cảnh định dùng tôi bia đỡ đạn cho họ.

“Sang Nghi, chị cũng nhận thiệp mời, không có xe nên đành đi chung xe với mọi người. Em chắc sẽ không phiền chứ?”

Giọng điệu của Hứa An Nam nghe có vẻ nhún nhường, tôi vẫn nhận ra ý thách thức ẩn sau lời ấy.

Tôi lập tức lên tiếng:

“Tôi phiền đấy, nên phiền Hứa tiểu thư tự bắt xe mà đi.”

Ở nhà, chỉ cần ta không vào tôi, tôi có thể mặc kệ mọi chuyện.

Nhưng ở nơi công cộng, nếu tôi và Hứa An Nam cùng bước xuống từ xe của Diện Cảnh, thì chẳng khác nào tự tát vào mặt mình.

Tôi không có thói quen nhẫn nhịn chịu thiệt.

Người khác tôi khó chịu, thì họ cũng đừng mong thoải mái.

Hứa An Nam sững sờ, rõ ràng không ngờ tôi lại thẳng thừng như .

Cô ta đỏ mắt quay sang Diện Cảnh:

“Xem ra Sang Nghi không chào đón em, em tự đi .”

Diện Tử Mặc lập tức nhào tới ôm lấy tôi:

“Mẹ xấu xa, mẹ tồi! Con không cho mẹ bắt nạt dì Hứa! Nếu dì Hứa không đi, con cũng không đi!”

Tôi nắm chặt tay Diện Tử Mặc, cúi đầu thẳng vào mắt thằng bé, lạnh lùng:

“Đúng là nuôi con uổng công mà.”

Diện Tử Mặc lập tức im bặt, sợ hãi trước ánh mắt của tôi và bật khóc nức nở.

Tôi không còn như trước đây dỗ dành thằng bé, mà lạnh lùng đẩy con qua một bên, để dì Tô bế đi.

Hứa An Nam vẫn ngồi yên trên xe, không nhúc nhích, ánh mắt đầy tủi thân Diện Cảnh.

Diện Cảnh tỏ ra khó xử tôi, rõ ràng muốn tôi nhượng bộ.

Nhưng, tại sao tôi phải ?

Tôi nhạt:

“Dù sao bây giờ tôi vẫn là vợ hợp pháp của . Hứa tiểu thư vừa mới ly hôn mà đã thân mật với chồng người khác, khiến người ta khó mà không nghi ngờ lý do thực sự khiến ly hôn.”

“Dù sao, người sẵn sàng tiểu tam thì trước đó chắc cũng chẳng yên phận gì.”

Sắc mặt Hứa An Nam tái nhợt, môi cắn chặt đến trắng bệch.

Diện Cảnh thở dài, quay sang với Hứa An Nam:

“Để bảo trợ lý Trần gọi xe cho em.”

Hứa An Nam rời đi, từng bước đều ngoái lại Diện Cảnh, trước khi đi còn trừng mắt với tôi.

Tôi mỉm , chờ đợi sự ra đi của ta như thưởng thức một vở kịch hay.

11

Trong xe, tôi và Diện Cảnh không ai gì.

Bất chợt, một cảm giác ấm áp từ tay truyền đến – Diện Cảnh nắm lấy tay tôi:

“Anh và Nam Nam thực sự chỉ là , em nặng lời quá, ấy sẽ buồn đấy.”

Tôi nhếch môi:

“Thế chẳng phải càng tốt sao? Anh có thể nửa đêm qua phòng ấy trò chuyện nhiều hơn rồi.”

Nghe , Diện Cảnh cứng người lại, tôi nhân cơ hội rút tay ra khỏi tay .

Chúng tôi đều là người lớn, ai cũng hiểu rõ rằng cái gọi là ‘ bè’ chỉ là cái cớ để ta và Hứa An Nam che đậy mối quan hệ mập mờ của họ.

Ngoại không chỉ là hành thể xác, ngoại về tinh thần cũng đáng ghét không kém.

12

Nửa tiếng sau khi chúng tôi vào sảnh tiệc, Hứa An Nam mới thong thả xuất hiện.

Vì vừa ly hôn, gia đình ta cũng không mấy chào đón, nên chẳng ai đến bắt chuyện.

Hứa An Nam không bận tâm, khẽ gật đầu về phía Diện Cảnh, nở nụ đầy kiên cường.

Tôi thấy ánh mắt Diện Cảnh ánh lên sự xót xa.

Nhưng trước mặt bao người, ta cũng không tiện tiến tới.

Về sau, Diện Cảnh bận bàn chuyện ăn với mấy người trong giới kinh doanh.

Tôi thấy nhàm chán nên tự đi lấy ít đồ ăn.

Ngay lúc đó, tôi thấy một bức tranh sơn dầu treo cạnh tháp rượu champagne.

Bức tranh sống đến mức nếu không kỹ sẽ không phát hiện ra nét cọ.

Tôi dừng lại, ngắm lâu hơn.

“Sang tiểu thư đúng là họa sĩ, một bức tranh cũng lâu đến , chẳng thèm để ý chồng mình sao?”

Giọng châm chọc của Hứa An Nam vang lên từ phía sau.

Tôi về phía Diện Cảnh, phát hiện ta đang bị vài ngôi sao nữ vây quanh.

“Nếu chị muốn quản, cứ qua đó đi. Dù sao ngoài ta ra, ở đây chẳng ai để mắt đến chị cả.”

Hứa An Nam á khẩu, không đáp lại lời nào.

Tôi xoay người định rời đi, ta chặn lại:

“Miệng lưỡi của Sang tiểu thư sắc bén thật, thử đoán xem, nếu tháp rượu này đổ xuống, Cảnh ca sẽ tin tôi hay tin em?”

13

Tôi chưa kịp phản ứng lại lời của Hứa An Nam, thì giây tiếp theo, tháp rượu champagne cao hơn người đã đổ ập về phía chúng tôi.

Cơ thể phản ứng nhanh hơn cả suy nghĩ. Khi nhận thức quay trở lại, tôi đã tránh sang một bên, ngã mạnh xuống đất.

Bên tai vang lên tiếng hét thất thanh của Hứa An Nam.

Cô ta ngã vào đống mảnh vỡ thủy tinh, tay chân và trán đều bị cắt, máu chảy ra đỏ thẫm.

Mọi ánh mắt đổ dồn về phía chúng tôi, Diện Cảnh là người đầu tiên lao tới, bế Hứa An Nam lên.

Hứa An Nam tủi thân :

“Cảnh ca, không phải lỗi của Sang Nghi, là em bất cẩn.”

Cuối cùng tôi cũng hiểu ra ý của ta trước khi tháp rượu đổ.

Diện Cảnh trừng mắt tôi đầy giận dữ, rồi bế Hứa An Nam rời khỏi sảnh tiệc.

“Cảnh ca, trán em chảy máu rồi, có để lại sẹo không? Sau này không ai muốn em nữa thì sao?”

“Không đâu, nếu không ai cần em, cần. Nam Nam mãi là người quan trọng nhất trong lòng .”

Giọng của Diện Cảnh không lớn, đủ để mọi người trong sảnh đều nghe thấy.

Những ánh mắt thương và giễu cợt lần lượt hướng về phía tôi.

Tôi nhạt tự giễu. Đúng là mất mặt đến mức không thể mất hơn.

Tôi chậm rãi đứng dậy, cơn đau nhói từ đầu gối truyền đến. Lúc này tôi mới nhận ra đầu gối mình cũng bị thương, máu chảy xuống đến tận mắt cá chân.

Chủ nhân bữa tiệc gọi nhân viên y tế đến băng bó tạm thời cho tôi, còn ngỏ ý đưa tôi đến bệnh viện, tôi từ chối.

Khi bước ra ngoài, tôi mới sực nhớ xe của Diện Cảnh đã sớm rời đi.

Nơi này khá hẻo lánh, không thể bắt xe ngay.

Không muốn quay lại đối mặt với ánh mắt của mọi người, tôi quyết định đi bộ.

Mất một giờ lang thang, tôi mới gọi xe để về nhà họ Diện.

Lên tầng hai, tôi nghe thấy cuộc trò chuyện giữa dì Tô và Diện Tử Mặc.

“Thiếu gia, trước đây cậu rất thích phu nhân mà? Sau này đừng mẹ giận nữa nhé.”

Diện Tử Mặc thờ ơ đáp:

“Không sao đâu, ba rồi, mẹ không đi đâu. Ở đây mẹ chẳng có ai thân thích, chỉ có chúng ta thôi. Dù chúng ta có gì, cuối cùng mẹ cũng sẽ tha thứ hết.”

“Với lại mẹ dễ dỗ lắm, giống lần trước con vẽ tranh ở trường mẫu giáo, rõ ràng là vẽ dì Hứa, con lừa mẹ là vẽ mẹ. Thế là mẹ cảm muốn khóc luôn.”

14

Lời của Diện Tử Mặc khiến tôi toàn thân run rẩy, ngay cả đầu ngón tay cũng không kìm mà phát run.

Thì ra trong lòng họ, tôi luôn là người như .

Thản nhiên hưởng thụ sự hy sinh của tôi, lại coi thường giá trị của tôi.

Cũng đúng thôi, trẻ con luôn vào thái độ của người lớn để hành xử.

Nếu không có sự ngầm đồng ý của Diện Cảnh, Diện Tử Mặc sao dám đối xử với tôi như ?

Tôi chợt nhớ đến những lần ngồi trong ký túc xá đại học, cùng bè bàn luận về chuyện “lấy chồng xa”.

Ai cũng , “lấy chồng xa là một canh bạc lớn.”

Nếu thắng, gia đình hạnh phúc viên mãn.

Nếu thua, sẽ rơi vào cảnh đơn, không nơi nương tựa, trắng tay hoàn toàn.

Đến khi thật sự thua cuộc, mới nhận ra bản thân đã không còn lựa chọn nào khác.

May mắn thay, tôi bây giờ vẫn còn lựa chọn.

Tôi lấy điện thoại ra, đúng lúc đồng hồ vừa điểm 12 giờ đêm.

Chỉ còn một ngày nữa, tôi sẽ có thể rời khỏi đây, trở về nhà.

Bọn họ tin chắc rằng tôi sẽ không rời đi.

Không biết khi phát hiện tôi thật sự đã bỏ đi, phản ứng của họ sẽ ra sao?

15

Hôm sau, khi Diện Tử Mặc biết tin Hứa An Nam nhập viện, thằng bé liền quậy , không muốn đi học mà đòi đến bệnh viện thăm ta.

Lúc đầu, nó còn sợ tôi sẽ ngăn cản, khi phát hiện tôi thậm chí không thèm mình, thằng bé lập tức giận dỗi, bảo tài xế đưa đến bệnh viện.

Tài xế tôi dò hỏi, thấy tôi không phản đối, đành gật đầu đồng ý.

Ngày hôm đó, tôi cẩn thận tỉa tót những bông hoa mà mình đã dày công vun trồng trong khu vườn, rồi mang tặng cho những người hàng xóm thân thiết.

Toàn bộ quần áo, trang sức của tôi cũng đóng gói cẩn thận và gửi quyên góp cho tổ chức từ thiện.

Tôi việc đến tận tối mới xử lý xong tất cả.

Khi chắc chắn trong ngôi nhà này không còn bất cứ thứ gì thuộc về mình, tôi gọi điện cho thân – Thẩm Tâm.

Tôi chuyển toàn bộ số tiền còn lại trong tài khoản cho ấy và cũng với ấy về việc mình sắp rời đi.

Thẩm Tâm là người duy nhất mà tôi tin tưởng trong thế giới này.

Mỗi khi tôi mệt mỏi, muốn từ bỏ việc theo đuổi Diện Cảnh, ấy luôn là người ở bên cạnh, an ủi và viên tôi.

Giờ đây, ấy vừa ly hôn, đang mang thai, trong khi chồng cũ thì ráo riết tìm kiếm khắp nơi.

Không còn cách nào khác, ấy đành trốn về quê sống tạm.

Nếu là trước đây, tôi sẽ nghĩ đây là một câu chuyện “mang thai bỏ trốn”, rồi cảm bởi sâu đậm của nam chính.

Nhưng bây giờ, tôi hiểu rõ, Thẩm Tâm đã tổn thương sâu sắc đến nhường nào.

Tôi chẳng thể giúp gì hơn, ít nhất tôi có thể đảm bảo ấy không phải lo lắng về tiền bạc.

Dù sau này ấy có quay đầu hay không, ít nhất ấy có quyền lựa chọn.

“Vậy là sau này tớ sẽ không gặp lại cậu nữa sao?”

Giọng Thẩm Tâm nghẹn ngào qua điện thoại.

Mắt tôi cũng đỏ hoe:

“Ngốc ạ, cậu là phụ nữ mang thai, không khóc linh tinh.”

“Có gặp nhau hay không cũng chẳng quan trọng, chỉ cần biết cậu vẫn sống tốt là tớ yên tâm rồi.”

Vừa dứt lời, tôi liền thấy Diện Cảnh đẩy cửa bước vào.

“Đi? Em định đi đâu?”

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...