Ngày Để Buông Tay – Chương 1

Sau khi cứu chuộc thành công nhân vật phản diện sâu sắc, dưới sự van xin trăm bề của ta, tôi đã ở lại.

Tôi kết hôn với , sinh con, trở thành vợ của – một người vợ hoàn hảo không có gì để chê.

Sáu năm sau, nữ chính ly hôn và trở về nước.

Dần dần, mối quan hệ giữa tôi và Diện Cảnh bắt đầu trở nên hời hợt, ngay cả khi nhận điện thoại, cũng tránh mặt tôi.

Trong bữa tiệc sinh nhật, con trai chia phần bánh lớn nhất cho nữ chính.

Thằng bé vui vẻ : “Bởi vì con thích dì Hứa nhất!”

“Mẹ là người tệ nhất, chẳng gì cả, nên mẹ lấy phần nhỏ nhất.”

Mọi người xung quanh đều , tôi bỗng thấy mệt mỏi.

Tôi gọi hệ thống trong đầu: “Tôi muốn về nhà.”

01

Rất nhanh, giọng máy móc quen thuộc vang lên:

[Đã nhận lệnh của ký chủ, do thời gian quá lâu, cần 15 ngày để xét duyệt mới có thể hoàn thành cầu.]

15 ngày?

Cũng , mình có thể giải quyết nốt mọi chuyện bên này rồi rời đi.

Sau khi xác nhận thời gian với hệ thống, mọi thứ xung quanh trở lại yên tĩnh, dưới lầu vẫn là tiếng vui vẻ.

Tôi đứng trên ban công tầng hai, trong tay cầm một bức ảnh.

Đây là bức ảnh gia đình duy nhất của ba người chúng tôi.

Những năm qua, Diện Cảnh bận rộn với công việc, bay khắp nơi trong nước, gần như không có thời gian chụp hình.

Bức ảnh này chụp khi Diện Tử Mặc vừa chào đời.

Rõ ràng lúc đầu chúng tôi không như thế này.

Sáu năm trước, tôi hệ thống đưa vào tiểu thuyết, cứu rỗi Diện Cảnh – phản diện lớn nhất trong truyện.

Nói là cứu rỗi, chẳng qua là lấy chân đổi chân .

Khi ấy độc một mình, tôi thức đêm chuyện cùng .

Khi bị Hứa An Nam bỏ rơi, tôi cùng dầm mưa.

Sau khi đi , Diện Cảnh thường quên ăn uống, tôi đều đặn nấu cơm mang đến công ty cho mỗi ngày.

Dần dần, trái tim vốn chỉ dành cho Hứa An Nam dường như cũng nghiêng về phía tôi.

Cuối cùng, sau khi Hứa An Nam kết hôn, Diện Cảnh không còn hắc hoá, tỏ với tôi.

Nhiệm vụ thành công, tôi vốn định rời đi.

Nhưng Diện Cảnh quỳ xuống đất, khóc lóc cầu xin tôi đừng đi.

Anh rằng nếu tôi rời đi, sẽ phát điên mất.

, tôi chọn ở lại.

Kết hôn, sinh con, trở thành vợ – một người vợ không có gì để chê trách.

Lúc đầu, Diện Cảnh vẫn luôn thấp thỏm, thường xuyên hỏi tôi liệu hệ thống có quay lại tìm tôi không.

Về sau, tôi trực tiếp với rằng hệ thống đã biến mất, tôi không thể quay về nữa.

Lúc ấy mới hoàn toàn yên tâm.

Thật ra, tôi đã lừa .

Chúng tôi hệ thống đưa đến thế giới này, để bù đắp, hệ thống cho mỗi người một cơ hội hối hận.

Tôi đã nghĩ mình sẽ không bao giờ dùng đến cơ hội này.

Cho đến khi nghe tin Hứa An Nam chuẩn bị ly hôn.

02

Diện Cảnh bắt đầu trở nên hời hợt khi ở bên tôi.

Có lúc nhận điện thoại cũng tránh mặt, tần suất ra nước ngoài ngày càng nhiều.

Tôi biết, đang ở nước ngoài giúp Hứa An Nam giải quyết vụ ly hôn.

Thậm chí còn bị chụp lại cảnh hai người cùng ra vào khách sạn, cử chỉ thân mật.

Tôi đã từng cãi vã, từng ầm lên, chẳng có tác dụng gì.

Hứa An Nam mãi mãi là sự ưu tiên số một của Diện Cảnh.

Tôi từng nghĩ mình vẫn còn Diện Tử Mặc – đứa con tôi suýt mất nửa mạng để sinh ra.

Nhưng hôm nay, tôi mới nhận ra, thằng bé và Hứa An Nam đã quen nhau từ lâu.

Diện Cảnh thường lấy lý do du lịch nước ngoài, thực chất là đưa con đi gặp Hứa An Nam.

Khi biết Hứa An Nam đã ly hôn và không có chỗ ở khi về nước, Diện Tử Mặc lập tức lên tiếng:

“Dì Hứa có thể ở nhà chúng ta, để mẹ nấu cơm cho dì, dù sao mẹ cũng chẳng biết gì ngoài nấu ăn.”

Hứa An Nam liếc tôi, sau đó quay sang Diện Cảnh:

“Có tiện không?”

Diện Cảnh thản nhiên đáp:

“Không có gì là bất tiện cả.”

Không ai hỏi ý kiến tôi, như thể nữ chủ nhân trong căn nhà này chỉ là một người giúp việc nấu ăn.

Còn họ mới thực sự là một gia đình.

Nhưng giờ đây, những điều đó đã không còn quan trọng nữa.

Còn 15 ngày nữa, tôi sẽ có thể quay về nhà.

“Em đang gì ở đây?”

Giọng quen thuộc từ phía sau kéo tôi trở lại thực tại.

Tôi lỏng tay, bức ảnh trong tay bị gió thổi bay đi.

03

Diện Cảnh lập tức bước tới, muốn chụp lấy bức ảnh, nó đã bị gió thổi bay đi xa.

Anh cau mày tôi, tức giận:

“Em sao ? Ngay cả một bức ảnh cũng không giữ nổi.”

Tôi hờ hững đáp:

“Chỉ là một bức ảnh bình thường thôi, căng thẳng gì?”

Diện Cảnh sững người, tôi chằm chằm.

Anh thừa biết tôi từng quý trọng bức ảnh này đến mức nào.

Có lẽ không ngờ tôi lại có thể nhẹ nhàng bỏ qua như .

Cuối cùng, thở dài:

“Cũng đúng, sau này chúng ta còn nhiều thời gian chụp ảnh, thiếu một tấm cũng chẳng sao.”

Tôi không trả lời.

“Chuyện con chia bánh lúc nãy em đừng để ý, nó còn nhỏ, chưa hiểu chuyện.”

“Không sao, em không để ý đâu.”

Bởi vì không quan tâm nữa, nên tôi không còn bận lòng.

Diện Cảnh cau mày.

Rốt cuộc cũng không gì thêm, bắt đầu thu dọn đồ đạc.

“Nam Nam sẽ ở trong phòng khách bên cạnh nhà mình. Cô ấy vừa ly hôn, nếu thấy chúng ta ở chung phòng sẽ không vui. Anh sẽ chuyển sang phòng khác trước.”

Nói xong, Diện Cảnh cầm vài bộ quần áo chuẩn bị ra ngoài.

Tôi kịp thời gọi lại:

“Chờ đã.”

Anh tưởng tôi lại sắp khóc lóc ầm lên, mất kiên nhẫn quay lại:

“Sang Nghi, đã đây chỉ là tạm thời, em đừng có vô lý như …”

“Để em chuyển đi.” Tôi ngắt lời ngay lập tức.

Không quan tâm đến biểu cảm kinh ngạc của , tôi bắt đầu thu dọn đồ đạc của mình.

Như cũng tốt, tôi có thể sớm kiểm kê lại những thứ của mình.

“Em đang giận dỗi với à?”

“Không, chỉ là đồ của em ít, dọn đi sẽ tiện hơn.”

“Hơn nữa, ở gần Hứa tiểu thư thì tiện chăm sóc ấy hơn.”

Lời tôi hợp hợp lý, Diện Cảnh không thể phản bác gì.

Khi thấy tôi thu dọn cả những thứ ít khi dùng tới, Diện Cảnh không nhịn mà hỏi:

“Mấy thứ này cũng cần mang đi sao?”

04

Tôi khựng lại một chút, nghĩ ra một lý do:

“Sau này cứ đi đi lại lại lấy cũng phiền, thôi thì dọn luôn một lần cho tiện.”

Diện Cảnh không gì thêm.

Anh sẽ không ngờ rằng, lần này rời khỏi căn phòng này, tôi sẽ không bao giờ quay lại nữa.

Thu dọn xong đồ đạc, tôi với Diện Cảnh rằng mình cảm thấy không khỏe, muốn nghỉ ngơi sớm.

Chuyện dọn dẹp dưới lầu, phiền họ và dì Tô lo liệu.

Không đợi đáp lời, tôi đã đi thẳng về phòng khách.

Đây không phải là lời hỏi ý, chỉ là một lời thông báo.

Trước đây, mọi việc trong nhà đều do tôi lo liệu, chưa bao giờ để hai cha con họ phải bận tâm điều gì.

Nhưng bây giờ, tôi không muốn quan tâm nữa.

Họ muốn gì thì .

Nằm trên giường, bên ngoài vọng vào tiếng của Diện Tử Mặc và Hứa An Nam.

Dì Tô nhắc họ nhỏ lại, bảo rằng tôi không khỏe, đang nghỉ ngơi.

Diện Tử Mặc chẳng thèm bận tâm:

“Chắc chắn là giả vờ thôi, bà nội bảo mẹ thích nhất là bộ tịch.”

“Con còn mong mẹ thật sự bệnh, như mẹ sẽ không có sức mà cãi nhau với ba nữa, ba sẽ có thêm thời gian chơi với chúng ta.”

Bên cạnh vang lên tiếng dịu dàng của Hứa An Nam.

“Dì Hứa, tối nay dì ngủ với con không? Con không muốn mẹ ngủ cùng, mấy câu chuyện cổ tích mẹ kể con nghe chán lắm rồi, con muốn nghe dì kể chuyện du lịch ở nước ngoài cơ.”

“Được thôi, dì kể cho con nghe ngay bây giờ.”

Nghe tiếng xa dần bên ngoài, dù đã chết tâm, tôi vẫn không thể tránh khỏi cảm giác nhói đau.

Tôi biết, bố mẹ Diện Cảnh chưa bao giờ thích tôi.

Họ luôn thích Hứa An Nam – người thanh mai trúc mã của Diện Cảnh.

Đôi khi tôi phải thừa nhận, nữ chính mãi là nữ chính.

Dù rời đi bao lâu, khi trở lại, ấy vẫn là trung tâm của tất cả mọi người.

Nếu , tôi cũng không muốn vai phụ trong mối quan hệ của họ nữa.

Trong thế giới của tôi, tôi mới là nhân vật chính.

Những ngày sau này, tôi muốn sống vì bản thân mình.

Tôi lấy điện thoại ra, đổi hình nền từ ảnh Diện Tử Mặc sang ảnh của chính mình.

Mật khẩu điện thoại cũng đổi từ ngày sinh của Diện Cảnh sang sinh nhật của tôi.

Tôi tắt chiếc báo thức đã kêu liên tục suốt sáu năm qua.

Mãn nguyện nhắm mắt lại.

Đây là giấc ngủ ngon nhất mà tôi có trong suốt thời gian qua.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...