Ngày Cưới Không Ai [...] – Chương 5

10

Giọng Tống Từ run lên bần bật, tôi vội vàng an ủi: “Không sao đâu, chẳng có rắc rối gì cả. Sớm muộn gì chuyện này cũng phải đối mặt, chẳng lẽ có thể trốn tránh cả đời sao?”

Tôi thật sự đã chuẩn bị tinh thần để gặp họ và rõ mọi chuyện. Nhưng tôi không ngờ, họ lại đến nhanh như

Tối hôm đó, khi tôi bước ra khỏi studio, đã thấy hai bóng người đứng tựa vào gốc cây hút thuốc.

Một người gầy trơ xương, một người mặt tái nhợt.

Dưới ánh đèn mờ nhạt, họ giống như hai oan hồn đầy oán khí.

Đặc biệt là Phó Khiêm Nhiên. Khi thấy tôi, ánh mắt ta sáng rực lên, giống như một con chó thấy khúc xương, vội vã bước nhanh về phía tôi.

Tôi sợ hãi lùi lại hai bước, ánh mắt ta như một kẻ điên.

Nhận ra mình thất lễ, ta đứng khựng lại, không dám tiến thêm bước nào.

“Đừng sợ, đừng sợ! Xin lỗi, là lỗi của , quá vội vàng… Anh, chỉ là quá nhớ em, Hoan Hoan——”

Tôi nổi hết da gà, lạnh lùng đáp: “Đừng gọi tôi như , Phó thiếu gia. Gọi tôi là Hứa Tận Hoan là đủ rồi.”

Chỉ một câu “Phó thiếu gia” đã khiến sắc mặt ta tái đi vài phần.

Môi ta mấp máy, mãi không gì.

Hứa Di Thừa đứng phía sau vội vàng đẩy ta một cái, lên tiếng:

“Hoan Hoan, xin lỗi, trai xin lỗi em! Anh biết bây giờ xin lỗi là quá muộn, xin em hãy cho chúng ta một cơ hội. Em hãy quay về với chúng ta, để bọn bù đắp cho em, không?”

Nhìn dáng vẻ lo lắng, không ngừng xoa tay của ta, tôi chỉ cảm thấy buồn .

Quay về? Bù đắp cho tôi?

Hai mươi mấy năm nay, tôi chưa từng nghe câu chuyện nào nực đến thế.

Không nhịn , tôi bật thành tiếng.

Cả hai người đều ngây người ra, ánh mắt tôi càng thêm căng thẳng.

“Anh Hứa đang ? Anh là trai ai? Tôi không có trai. Cũng xin đừng nhận nhầm em .”

Anh ta không tranh cãi, chỉ đứng đó, cách tôi hai bước, ánh mắt buồn bã, để mặc ánh đèn đường vàng nhạt kéo dài bóng dáng gầy gò của mình.

Tôi vẫn cảm thấy bất ngờ. Người đàn ông này, gầy đến mức khuôn mặt cũng đã hóp lại.

Anh ta cúi đầu, cố gắng bằng giọng nhẹ nhất:

“Hoan Hoan, biết em đang giận. Anh trai xin lỗi em. Là không đúng, không nên không kiềm chế mà hắt ly rượu đó vào em.”

“Anh… không nên bắt nạt em, không nên quát mắng em. Những ngày qua vừa tìm em vừa liên hệ với người chiếc váy cưới mới cho em. Em hãy tha thứ cho , về nhà với không?”

Những lời ta ra đầy chân thành, điều kỳ lạ là, trong lòng tôi lại không hề dấy lên bất kỳ cảm nào.

Những gì ta nợ tôi, những gì ta có lỗi với tôi, đâu chỉ là một ly rượu?

Tôi chỉ đứng đó, gương mặt của ta, chợt nhận ra rằng, đây là một gương mặt hoàn toàn xa lạ…

Trong ký ức của tôi, từ khi lớn lên, mỗi lần đối mặt với tôi, ấy luôn nhíu mày, ánh mắt đầy sự đề phòng và thất vọng.

Khi nào thì ấy có biểu cảm dịu dàng và bình thản như thế này?

Giống như… trở về những ngày thơ ấu.

Tôi tự nhạo mình: “Quả nhiên đây là mơ. Hoặc đang mơ, hoặc tôi đang mơ.”

“Anh Hứa, đừng tôi như nữa. Tôi sắp không nhận ra là ai rồi.”

Anh ấy ngẩng đầu lên, gấp gáp muốn giải thích gì đó, đúng lúc này, điện thoại của tôi lại reo lên.

11

Tôi đặt ngón trỏ lên môi, ra hiệu cho họ im lặng.

“Alo, bà ơi, có chuyện gì ạ?”

“Hoan Hoan à, con bé này, sao con không báo trước là em con sẽ qua đây? Nhà không chuẩn bị gì cả.”

Chỉ một câu đã khiến tôi choáng váng, phải hít thở sâu mấy lần mới tìm lại giọng của mình.

“Bà ơi, bà đã cho ấy vào nhà rồi ạ?”

“Đúng . Ủa? Con bé con biết mà, con không biết sao?”

Tôi còn chưa kịp trả lời thì bên kia đầu dây vang lên những tiếng lạ.

Sau đó, giọng ngọt ngào của Hứa Ôn Yên vang lên:

“Chị ơi, em và bà đang đợi chị ở nhà đây. Nhớ chỉ đi một mình thôi nhé, nhanh lên nha, hì hì——”

Có gì đó không đúng…

Trạng thái của ta rất bất thường, sự kích trong giọng không thể giấu nổi, còn mang theo chút điên cuồng.

“Được! Tôi sẽ về ngay! Hứa Ôn Yên, sẽ chăm sóc bà cẩn thận, không để bà bị tổn thương, đúng không?”

Tôi ép mình giữ bình tĩnh, dịu dàng để dỗ ta.

Bên kia im lặng vài giây, cuối cùng cũng trả lời:

“Tất nhiên rồi. Chỉ cần chị quay về, bà sẽ an toàn mà.”

…..

Cúp máy, tôi lập tức chạy thẳng ra bãi đậu xe.

Hai người đứng chắn đường tôi, vẻ mặt đều mơ hồ không hiểu chuyện gì.

“Hoan Hoan, em đi đâu ? Đừng đi!”

Trong cơn tức giận, tôi giơ tay tát mạnh vào mặt Hứa Di Thừa đang giữ tôi lại.

“Cút ra! Hứa Di Thừa, tôi hỏi , có phải đã đưa em tới đây không? Rốt cuộc các người muốn gì?”

“Em tôi? À, ý em là Ôn Yên?”

Vừa dứt lời, Phó Khiêm Nhiên vốn nãy giờ im lặng bỗng kích lớn:

“Không thể nào! Cô ta rõ ràng——”

“Khiêm Nhiên!”

Hứa Di Thừa cắt ngang lời ta, càng khiến tôi thêm nghi ngờ.

Tôi trừng mắt Hứa Di Thừa, nghiến răng : “Em đang ở nhà bà Tề! Tôi cho biết, Hứa Di Thừa, nếu bà xảy ra chuyện gì, tôi nhất định sẽ lấy mạng ta đổi mạng!”

Giọng tôi cứng rắn, như một lời tuyên bố không thể lay chuyển. Cuối cùng, họ cũng thật…

Họ , Hứa Ôn Yên đúng ra không nên xuất hiện ở đây.

Nửa tháng trước, ta đã Hứa Di Thừa đưa ra nước ngoài.

Sau khi tôi rời đi, có lẽ ta nghĩ rằng… không còn tôi chướng ngại, ta cuối cùng đã có thể “sống hạnh phúc bên nhau” với Phó Khiêm Nhiên.

Lần đầu tiên, ta công khai tham vọng và khát khao của mình, vui mừng với Phó Khiêm Nhiên:

“Chị đi rồi, vẫn còn có em mà. Em hơn chị ấy, đừng thích chị nữa, thích em đi, cưới em đi!”

Ánh mắt Phó Khiêm Nhiên ta như đang thấy một con quỷ.

Thậm chí cả Hứa Di Thừa, người luôn cưng chiều ta, cũng hoàn toàn sững sờ.

Bà Phó, người đến nhà họ Hứa để bàn lại ngày cưới, bật lạnh, liếc Hứa Ôn Yên một cái, rồi chậm rãi với Hứa Di Thừa:

“Con chim tu hú chiếm tổ, cuối cùng cũng đẩy con sáo nhỏ ra ngoài để chết, thật đáng mừng quá nhỉ!”

Chỉ một câu đã khiến sắc mặt của ba người xung quanh lập tức thay đổi.

Nhưng rồi bà Phó đột nhiên rơi nước mắt, chỉ tay vào Phó Khiêm Nhiên, giận dữ mắng:

“Đồ đầu óc ngu si! Tôi và bố cậu thông minh cả đời, sao lại sinh ra đứa con ngốc nghếch như cậu chứ!”

“Bao nhiêu lần tôi và bố cậu khuyên bảo, cậu không bao giờ chịu nghe, cứ nghĩ chúng tôi muốn kiểm soát cậu! Tôi, tôi không nên thuyết phục Hoan Hoan cưới cậu, cậu không xứng với con bé!”

Bà Phó khóc nức nở rồi rời khỏi nhà.

Chỉ để lại Hứa Di Thừa và Phó Khiêm Nhiên ngơ ngác như vừa tỉnh mộng.

Cùng với Hứa Ôn Yên, người liên tục khóc lóc rằng bà Phó xem thường ta vì là con nuôi.

Nhưng lần này… Hứa Di Thừa không còn nhẹ nhàng lau nước mắt cho ta nữa.

Thay vào đó, ngay lập tức liên hệ một trường học ở nước ngoài và đưa ta ra nước ngoài trong thời gian ngắn nhất.

12

Hứa Di Thừa vừa lái xe, vừa kể lại những chuyện đã xảy ra trong những ngày qua.

Ngồi ở ghế sau, Phó Khiêm Nhiên càng nghe càng nắm chặt tay, đến cuối cùng, không nhịn chen ngang:

“Hoan Hoan, thật sự em, trong lòng từ trước đến nay chỉ có mình em! Anh chỉ là vì thương Ôn Yên, ấy là trẻ mồ côi, ——”

“Anh im đi!”

Tâm trí tôi rối bời vì lo lắng cho bà Tề, chẳng muốn nghe thêm bất kỳ lời vô nghĩa nào từ ta.

Bị tôi quát, cả hai người lập tức yên lặng.

Khi tôi xuống xe, họ tranh nhau đòi đi cùng, tôi từ chối tất cả.

Tôi không muốn… bà Tề vì tôi mà bị liên lụy.

Tay Phó Khiêm Nhiên run rẩy khi nắm lấy cửa xe, ta : “Hoan Hoan, ——”

“Đừng nữa, tôi không cần lời xin lỗi của .”

Tôi một mình mở cánh cửa đang khép kín.

Dù đã chuẩn bị tinh thần, khi bị Hứa Ôn Yên dùng dây thừng siết cổ, tôi vẫn không khỏi bàng hoàng.

Trong góc phòng, bà Tề bị trói chặt, không còn chút tĩnh…

Tôi như muốn nổ tung, điên cuồng vùng vẫy: “Cô đã gì bà ấy?!”

“Cô hét cái gì? Chỉ cho bà ấy uống ít thuốc ngủ thôi, để bà không lải nhải nữa!”

Nhìn kỹ lại, quả thực lồng ngực bà vẫn đang phập phồng đều đặn, tôi mới thở phào nhẹ nhõm…

“Chị, chị gặp Khiêm Nhiên chưa?”

Lòng tôi giật thót, vội vàng phủ nhận.

“Chưa, họ không phải đang ở cạnh sao? Tôi còn thấy lạ, tìm tôi gì?”

Không biết ta có tin hay không, sợi dây siết cổ tôi vẫn không ngừng căng chặt.

“Chị, chị xem, tại sao chị lại may mắn như thế?”

“Vừa sinh ra đã có mọi thứ, mọi người đều nâng niu chị trong tay, thương chị như ngọc như ngà!”

“Dù tôi không ngừng bôi nhọ chị, vu oan cho chị, họ vẫn chị nhiều hơn…”

Tôi bị siết đến sắp không thở nổi, hai tay lại bị trói sau lưng, chỉ có thể cố gắng ngửa cổ ra sau để tranh lấy chút không khí cuối cùng.

“Cô… khụ khụ… rõ ràng là người thắng, họ sao… khụ khụ… tôi hơn? Từ nhỏ đến lớn… khụ khụ… họ luôn tin , giúp , người họ ——”

“Câm miệng!”

Cô ta gào lên như một kẻ điên, tay siết chặt hơn nữa.

“Cái gì mà tôi? Đó rõ ràng chỉ là thương , các người nghĩ tôi không nhận ra sao?!”

“Ánh mắt họ tôi chỉ toàn là đồng cảm và thương xót! Dù , tôi vẫn phải không ngừng tự xé vết thương lòng, giả vờ đáng thương mới đổi chút quan tâm đó!”

“Tại sao? Tại sao chị chẳng cần gì cũng có bao nhiêu người thương chị!”

“Chị xem đi, ngay cả bà già này, chưa gặp chị mấy lần, mà trước khi bất tỉnh còn : ‘Đừng Hoan Hoan, đừng Hoan Hoan.’ Chị thật lòng mọi người, đúng không? Chị đang nhạo tôi trong lòng đúng không?!”

“Cười nhạo tôi bao năm tính toán đủ đường, vẫn thua dưới tay chị, vẫn bị mọi người bỏ rơi! Hôm nay, tôi sẽ để chị mất đi thứ chị trân quý nhất!”

Cô ta cuối cùng cũng buông tay, lại cầm lấy chiếc bật lửa trên bàn, từng bước tiến về phía bà Tề.

Tôi gục trên sàn, ho không ngừng, cố gắng dùng lưỡi dao nhỏ giấu trong tay áo để cắt sợi dây trên cổ tay.

“Hứa Tận Hoan, tôi muốn chị hối hận cả đời!”

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...