Vào ngày cưới, trai hắt rượu vang đỏ lên váy cưới của tôi.
“Tiểu Tận Hoan, em biết rõ rằng Yên Yên cũng thích Khiêm Nhiên, mà còn tổ chức đám cưới rầm rộ như thế này!”
Vị hôn phu của tôi cũng lạnh lùng tựa vào cánh cửa, trầm giọng :
“Anh cho em hai lựa chọn, một là mặc chiếc váy cưới đã bị bẩn này để hoàn thành hôn lễ.”
“Hai là lập tức đến xin lỗi Yên Yên, dỗ dành ấy vui vẻ, sẽ thông báo hoãn cưới.”
Nhưng tôi không chọn cái nào cả.
Tôi chọn con đường thứ ba: mặc váy cưới, đứng trước bè và người thân tuyên bố hủy hôn với Phó Khiêm Nhiên.
Anh trai, người , em … tôi không cần ai nữa.
Nhưng ngay khi tôi rời đi, lại nghe tin — hai gia tộc quyền lực nhất thành phố A đã phát điên.
Họ tìm kiếm khắp nơi những nhà thiết kế hàng đầu thế giới, chỉ để sửa lại một chiếc váy cưới bị rượu vang bẩn.
1
Khi Hứa Di Thừa giận dữ xông vào hậu trường, tôi vừa mới thay chiếc váy cưới quý giá đã cất giữ suốt mười năm.
Còn chưa kịp đứng trước gương ngắm nghía, người đàn ông trẻ có khuôn mặt khá giống tôi đã đá tung cửa phòng trang điểm.
“Hứa Tận Hoan! Em bị điên rồi phải không? Anh đã cảnh cáo em biết bao lần, mà em vẫn cố tổ chức cái đám cưới chết tiệt này!”
“Em biết rõ Yên Yên cũng thích Khiêm Nhiên, em cố ý ấy đau lòng đúng không? Em có biết ở nhà ấy đã khóc đau đớn đến mức nào không?”
Anh ta giận dữ hét vào mặt tôi, hoàn toàn không để ý rằng ánh mắt tôi từ vui mừng ban đầu bỗng chốc trở nên tăm tối.
Hóa ra, vẫn là vì Hứa Ôn Yên…
Tôi có chút lúng túng, chiếc váy cưới quá lộng lẫy và nặng nề trói chặt lấy tôi, cũng như nhắc nhở tôi rằng hôm nay không phải ngày để cãi nhau.
Thở dài một hơi, tôi không giống như trước đây cãi lại Hứa Di Thừa, mà chỉ ngẩng đầu lên, bình thản :
“Anh à, có thể đừng cãi nhau không? Ít nhất hôm nay đừng… Hôm nay là ngày em cưới, em chỉ muốn vui vẻ.”
Sắc mặt Hứa Di Thừa càng tệ hơn, nhạt rồi tiến thêm hai bước về phía tôi.
“Hứa Tận Hoan, em có thể đừng ích kỷ như thế không? Chỉ là một đám cưới thôi, chẳng lẽ quan trọng hơn cảm của Yên Yên?”
“Cô ấy dịu dàng, hiểu chuyện, còn cố nén đau lòng để chúc phúc cho em và Khiêm Nhiên! Cô ấy chỉ có một cầu duy nhất, là xin em đừng đám cưới quá rầm rộ! Cả nhà ngồi ăn bữa cơm cũng rất tốt mà! Tại sao em cứ phải cứng đầu như ?”
Giọng điệu đương nhiên của ta khiến tôi tức đến tay run rẩy, không cần quan tâm hôm nay là “ngày lành tháng tốt”, lập tức đáp trả:
“Người kết hôn là em, em muốn tổ chức đám cưới thì có gì sai? Hứa Ôn Yên có đau lòng thế nào đi nữa thì sao, tại sao em phải chịu trách nhiệm cho cảm của ấy?”
“Im ngay! Yên Yên cũng là em của em, em có trách nhiệm phải chăm sóc, nhường nhịn ấy!”
Trước mắt tôi bỗng tối sầm lại, gần như hét lên: “Em ? Đó là em của , không phải của em! Mẹ em chỉ sinh một đứa con là em!”
“Im miệng!”
Rượu vang lạnh lẽo chảy xuống từ mái tóc, nhuộm đỏ chiếc váy cưới trắng như tuyết của tôi.
Khoảnh khắc đó, cả tôi và Hứa Di Thừa đều sững sờ tại chỗ.
Anh ta dường như lấy lại lý trí, tay cầm ly rượu run rẩy không ngừng.
“Tận… Tận Hoan, không phải…”
Anh ta vội vàng lấy khăn giấy trên bàn, cuống cuồng muốn lau mặt cho tôi, tôi tránh đi.
Tôi như người mất hồn, cúi đầu vết rượu đỏ thẫm trước ngực, chìm vào im lặng.
Rượu vẫn nhỏ giọt từ tóc xuống, có lẽ cảm thấy quá mất mặt, ta cố chấp dùng khăn giấy áp lên trán tôi.
“Hừ — Di Thừa, quản ta gì!”
“Sớm đã bảo không tổ chức hôn lễ, ta lại ép tôi và bố mẹ tôi phải đến, Ôn Yên khóc đến giờ! Cho ta bài học cũng chẳng phải chuyện xấu!”
Tôi và Hứa Di Thừa đồng loạt về phía người đàn ông không biết đã xuất hiện từ khi nào, hiện đang tựa vào cửa, ngậm điếu thuốc, lạnh – Phó Khiêm Nhiên.
Lúc này tôi chợt nhận ra, ta thậm chí còn không mặc lễ phục rể.
Anh ta chỉ khoác một chiếc áo khoác trắng đơn giản, trước ngực còn vẽ hình một con gấu nhỏ xiêu vẹo bằng sơn màu.
Quà sinh nhật năm ngoái Hứa Ôn Yên tặng ta…
2
Anh ta nghiêng đầu, dáng vẻ lôi thôi của tôi mà bật nhẹ.
“Hứa Tận Hoan, tưởng chỉ cần lấy lòng bố mẹ tôi vui vẻ là có thể tùy ý kiểm soát cuộc đời tôi sao? Đúng là nằm mơ! Tôi cho biết, dù có giở bao nhiêu mưu kế cũng không bằng một nửa Ôn Yên!”
Nhìn ánh mắt đầy căm ghét của ta, tôi chỉ cảm thấy buồn …
Hôn ước của chúng tôi là do hai gia đình định sẵn từ nhỏ.
Anh ta chưa từng, chưa từng một lần rằng không muốn, ngay cả khi sau này ta quan tâm đến Hứa Ôn Yên hơn cả tôi, ta cũng chưa bao giờ đề cập đến việc hủy hôn.
Đám cưới này, là do nhà họ Phó thúc ép.
Lúc đó, khi Hứa Ôn Yên biết tin chúng tôi sẽ kết hôn, ta khóc lóc, tuyệt thực, khiến Hứa Di Thừa và Phó Khiêm Nhiên đau lòng không chịu .
Cả hai người vì dỗ dành ta mà tránh mặt tôi.
Trong cuộc gọi cuối cùng tôi gọi cho Phó Khiêm Nhiên, tôi hỏi ta: “Khiêm Nhiên, có muốn kết hôn không?”
Anh ta im lặng rất lâu, cho đến khi giọng nghẹn ngào của Hứa Ôn Yên vang lên ở đầu dây bên kia: “Anh Khiêm Nhiên, đang chuyện với ai ? Có phải chị không?”
Chỉ khi đó, ta mới vội vàng mở miệng: “Phiền chết đi , chuyện gia đình đã quyết từ lâu, còn hỏi cái gì? Đừng gọi cho tôi nữa!”
Bác Phó tôi không cần lo lắng, việc chuẩn bị hôn lễ ông ấy sẽ sắp xếp, còn Phó Khiêm Nhiên… ông ấy sẽ thuyết phục ta.
Nhìn dáng vẻ hôm nay của Phó Khiêm Nhiên, chỉ sợ là đã bị bác Phó trách mắng, nên cố tôi khó xử để trả đũa…
Tôi bật khẽ, nhận lấy khăn giấy từ tay Hứa Di Thừa, nhẹ nhàng lau đi vết rượu còn sót lại trên mặt.
“Hoan Hoan, Hoan Hoan, vị hôn phu của cậu đến chưa? Bên MC bảo sắp xếp hai người lên sân khấu rồi! Cậu… á—— váy cưới của cậu!”
Phù dâu của tôi, Tống Từ, hớt hải chạy vào, vừa thấy hình trong phòng hóa trang, suýt nữa ngất tại chỗ.
Cô ấy trợn tròn đôi mắt to tròn không thể tin , tôi, rồi lại hai người đàn ông kia, lập tức hiểu ra mọi chuyện.
“Hai tên khốn các người, lại bắt nạt Hoan Hoan đúng không!”
Trước khi ấy kịp giơ móng vuốt cào vào mặt Phó Khiêm Nhiên, tôi nhanh tay giữ chặt lấy tay ấy.
Bố của Tiểu Từ việc trong công ty nhà Phó Khiêm Nhiên.
Chuyện này không đáng, thật sự không đáng…
Nhưng Phó Khiêm Nhiên dường như hiểu lầm điều gì đó, tôi đứng chắn trước mặt ta, ánh mắt ta thoáng chốc ngẩn ngơ.
Sau đó, giọng của ta hạ thấp:
“Tôi cho hai lựa chọn, một là mặc chiếc váy cưới bị bẩn này để hoàn thành hôn lễ.”
“Hai, lập tức đi xin lỗi Ôn Yên, dỗ dành ấy vui vẻ, tôi sẽ thông báo hoãn cưới, tìm người cho một chiếc váy cưới mới. Cô chọn đi.”
Anh ta vừa vừa đưa ra lựa chọn, gương mặt đầy vẻ thách thức, như đang chờ tôi nổi giận cãi nhau với ta…
Tiểu Từ tức đến phát khóc, ánh mắt ta như muốn ăn tươi nuốt sống.
Nhưng tôi… từ đầu đến cuối, không hề tỏ ra chút tức giận nào.
Tôi ngẩng đầu, thẳng vào mắt ta.
“Không cần đâu, Phó thiếu gia, váy cưới của tôi… là do mẹ tôi, trước khi qua đời, đích thân cho tôi. Tôi không nghĩ rằng có thể tìm nhà thiết kế nào giỏi hơn bà ấy.”
Rầm—
Tiếng Hứa Di Thừa va vào bàn trang điểm vang lên phía sau, tôi quay lại, đối diện với ánh mắt kinh ngạc của ta.
Đôi môi ta run rẩy, lắp bắp không thốt nên lời.
Tôi không để ý, chỉ Phó Khiêm Nhiên, tiếp tục : “Nên, hai lựa chọn của —tôi không chọn cái nào cả!”
Bạn thấy sao?