Ngày Cưới Của Bạn [...] – Chương 4

Tôi vẫn giữ nguyên nụ mơ hồ, giọng điệu nhẹ bẫng:

“Anh chẳng phải đã thấy rồi sao?”

Sắc mặt cảnh sát Trương lập tức sa sầm, ta lao đến túm chặt cổ áo tôi, giọng đầy giận dữ:

“Không đúng! Không thể chỉ vì một câu đơn giản như ! Câu đó nhất định có hàm ý gì khác!”

Ngón tay ta khẽ run, các đốt ngón tay trắng bệch vì siết quá mạnh.

“Mau cho tôi biết, ý nghĩa thực sự đằng sau câu đó là gì?!”

“Cô thực sự muốn truyền đạt điều gì cho cậu ta?!”

Tôi đưa tay định gạt ta ra, bàn tay siết chặt như kìm sắt, không tài nào gỡ nổi.

Tôi bất lực thở dài, tay buông thõng hai bên người, đối diện với ánh mắt dữ dội của ta, giọng bình tĩnh lạnh nhạt.

“Chỉ có đúng nghĩa đen thôi. Còn lại, các có thể tự đi tìm hiểu.”

Người thân nhà họ Tần nghe thì mơ mơ hồ hồ, liền vội vàng hỏi:

“Rốt cuộc ta đã gì với Tần Khắc?!”

Cảnh sát Trương buông cổ áo tôi ra với vẻ thất vọng, quay lại với đám đông:

“Cô ta chỉ năm chữ—”

“‘Cứ là chính mình.’”

7

“Sao có thể vì một câu như người chứ?!”

Ánh mắt mọi người nhau, bàn tán xôn xao, không ai đưa ra lời giải thích nào thuyết phục.

“Chẳng lẽ Tần Khắc sinh ra đã là một con ác quỷ?”

“Không thể nào…”

Dì út của Tần Khắc lập tức phản bác:

“Tôi từng tận mắt thấy nó bất chấp nguy hiểm lao ra cứu một đứa trẻ suýt bị xe đâm, một người như sao có thể là loại trời sinh tàn bạo?”

“Năm đó tôi nửa đêm bị đau dạ dày, nôn đến mức sắp chết, xung quanh không một ai. Chính là Tần Khắc đã đưa tôi đi viện, chờ tôi mổ xong đến tận 5 giờ sáng, còn đi mua cháo nóng cho tôi ăn.”

Người vừa là bác cả của Tần Khắc, trong giọng ông đầy biết ơn và .

Vợ ông ta từng lừa sạch tài sản rồi ôm con cái trốn ra nước ngoài.

Từ đó, ông sống độc, vắng người qua lại.

Chỉ có Tần Khắc là luôn nhớ tới ông, thỉnh thoảng lại ghé thăm hỏi han, quan tâm.

Thế nên, việc đầu tiên ông mỗi khi ốm đau, chính là gọi cho Tần Khắc nhờ giúp đỡ.

“Nhất định là con đàn bà này giở trò ma quỷ!”

“Biết đâu ta đã bỏ bùa trong lời , khiến Tần Khắc lập tức biến thành ác quỷ.”

“Đúng , nhất định phải điều tra rõ thân phận ta! Không chừng ta thật sự biết dùng tà thuật, điều khiển người khác người!”

Cảnh sát không tin trên đời này thực sự tồn tại bùa ngải, họ cũng không thể lý giải những gì đã xảy ra.

Liên tiếp ba vụ án mạng xảy ra, không chỉ khiến dư luận phẫn nộ mà cấp trên cũng áp lực nặng nề lên họ.

Họ một lần nữa đưa tôi về đồn cảnh sát, tiến hành điều tra kỹ lưỡng.

8

Cảnh sát thẩm vấn tôi suốt đêm không nghỉ, ánh đèn phòng hỏi cung sáng chói, không khí ngột ngạt đầy căng thẳng.

Họ lặp đi lặp lại một câu hỏi:

“Rốt cuộc biết điều gì? Vì sao chỉ một câu của mà Tần Khắc lại liên tục ra tay người?”

Nhưng cho dù họ dùng đủ mọi biện pháp, uy hiếp hay dụ dỗ, vẫn không moi bất kỳ thông tin hữu ích nào.

Bất đắc dĩ, họ chuyển hướng sang điều tra thân thế của tôi, hy vọng từ quá khứ có thể tìm ra mối liên hệ giữa tôi và Tần Khắc.

Thế tôi từ nhỏ đã lớn lên trong nhi viện, bên người không có lấy một người thân hay bè.

Những năm gần đây, tính tôi càng trở nên trầm lặng, đi đâu cũng lặng lẽ một mình, số người từng tiếp với tôi cũng không nhiều.

Họ lục tung chỗ ở của tôi, thậm chí tháo từng tấm ván sàn ra kiểm tra, vẫn không tìm thấy bất kỳ dấu vết nào liên quan đến Tần Khắc.

Cuộc sống của tôi đơn giản như một tờ giấy trắng — không vết nhơ, không đầu mối.

“Cảnh sát Trương, thật sự tin là trên đời này có bùa ngải sao?”

Một cấp dưới vừa hỏi vừa giễu, trong lòng lại không khỏi nghi hoặc.

Cảnh sát Trương không trả lời ngay, chỉ chăm tua đi tua lại đoạn camera giám sát ghi lại hành tung của tôi ở các địa điểm, lông mày cau chặt như muốn khắc ghi từng khung hình vào trí nhớ.

“Cho dù thật sự có bùa ngải, thì cơ của ta là gì chứ?”

Tiểu Vương — một cảnh sát khác — vừa lật hồ sơ dày cộp, vừa lơ đãng chen vào:

“Chắc là vì thôi, Tần Khắc đá ta, ta không cam lòng.”

“Dùng bùa khiến hắn vị hôn thê, nghĩ rằng như thế sẽ có thể quay lại với hắn. Nhưng rồi bị cha mẹ ngăn cản, ta lại tiếp tục khiến hắn ra tay luôn cha mẹ mình.”

“Trời đất ơi… loại đàn bà rắn rết gì mà độc ác đến thế…”

Tiểu Vương vừa dứt lời, cảnh sát Trương liền cầm xấp tài liệu gõ lên đầu ta, vừa phải vừa đủ đau.

“Đầu óc heo…”

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...