Ngày cưới của trai cũ, tôi không mời mà đến.
Khi mọi người đang vây quanh cắt bánh cưới, tôi từ tốn bước lại gần, cúi đầu thì thầm một câu vào tai ta.
Anh ta lập tức quay phắt người lại, không chút do dự cầm dao cắt bánh cưới đâm thẳng vào dâu bên cạnh.
Một nhát, hai nhát, ba nhát… Anh ta như trút giận, đâm tổng cộng mười tám nhát dao.
Khách mời hoảng loạn bỏ chạy tán loạn, tiếng hét vang dội không ngừng.
Lễ cưới đẫm máu nhanh chóng chấn dư luận, truyền thông thi nhau đưa tin, ai cũng muốn biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
Thế tôi và Tần Khắc đều ăn ý giữ im lặng, không hé nửa lời.
Cảnh sát điều tra nhiều lần, mãi không tìm ra bất kỳ cơ người hay bằng chứng kích phạm tội nào.
Cuối cùng chỉ có thể kết luận ta bị rối loạn tâm thần, đưa đi điều trị trong viện tâm thần suốt năm năm.
Ngày Tần Khắc xuất viện, trùng hợp đúng là lễ mừng thọ 70 tuổi của bố mẹ ta.
Còn tôi, vẫn như một kẻ không mời mà đến, một lần nữa ghé sát tai Tần Khắc đã khỏi bệnh, thì thầm câu y hệt năm xưa…
1
“Ba năm rồi Tần Khắc không liên lạc gì với , sao vẫn chưa chết tâm, còn đến đây cướp rể hả?”
Tôi mặc một chiếc váy đen, lạc lõng giữa ngày cưới của trai cũ – Tần Khắc.
Ánh mắt của Tần Khắc lạnh lẽo, như thể tôi chỉ là người dưng xa lạ không chút liên quan.
Ánh của ta dừng trên người tôi một giây, rồi lập tức dời đi, tiếp tục thì thầm ngọt ngào với dâu.
Khách mời xung quanh bắt đầu xì xào bàn tán, ánh mắt qua lại giữa tôi và Tần Khắc.
Sắc mặt cha mẹ Tần Khắc sầm xuống, nhanh chóng bước tới, giọng đầy căm ghét.
“Nhà họ Tần chúng tôi đâu có gửi thiệp cho ? Biết điều thì mau rời đi, đừng đến đây chuyện!”
Thế , dâu tương lai lại rộng lượng bước lên phía trước.
“Đều là người quen cũ cả, em tin là chị Gia Gia chỉ đến để chúc phúc thôi.”
Cha mẹ Tần Khắc thấy con dâu tương lai không để tâm, cũng không tiện thêm, chỉ đành sắp xếp tôi ngồi ở hàng ghế cuối cùng.
Chuyện nhỏ đó nhanh chóng trôi qua đám cưới vẫn rộn ràng tiếng , ly rượu chạm nhau liên tục.
Đến tiết mục cắt bánh cưới, mọi người cùng vây quanh dâu rể bước lên bục bánh.
Trong đám đông xô đẩy, tôi lại bị chen đến sát bên cạnh Tần Khắc.
Tay ta vẫn ôm eo dâu, trên mặt là nụ cưng chiều đầy hạnh phúc.
Tận dụng cơ hội, tôi ghé sát tai ta thì thầm một câu.
Nụ của ta lập tức cứng đờ, ánh mắt từ dịu dàng hóa thành dữ tợn, như thể bị một thứ gì đó kinh hoàng xuyên thấu tâm can.
Anh ta bất ngờ vung tay, giật lấy con dao cắt bánh cưới, hung hãn đâm thẳng vào tim dâu.
Tiếng hét của dâu còn chưa kịp bật ra, máu tươi đã nhuộm đỏ chiếc váy cưới trắng tinh.
Khách mời thét lên kinh hoàng, chạy tán loạn khắp nơi.
Hoa tươi, khăn trải bàn, thậm chí cả bầu trời, như đều bị máu nhuộm đỏ.
Còn tôi thì lặng lẽ đứng cảnh ta người, không ngăn cản, cũng không né tránh.
Cho đến khi tiếng còi xe cảnh sát xé toạc bầu không khí hỗn loạn ấy.
2
Tôi và Tần Khắc bị tách ra, mỗi người một phòng để thẩm vấn.
“Cô đã gì với Tần Khắc ?”
Cảnh sát Trương nghiến giọng chất vấn, giọng mang theo cơn giận khó kìm nén.
“Tại sao hắn lại đột nhiên phát điên, chém chết dâu của mình?”
Tôi hơi ngẩng mí mắt lên, vẻ mặt bình thản, hoàn toàn không có chút hoảng loạn nào của người vừa chứng kiến vụ án mạng.
“Tôi không biết.”
Cảnh sát Trương đập mạnh bàn một cái.
“Sao có thể không biết! Chính vì một câu của , mà một mạng người vô tội phải chết!”
“Chúng tôi đã điều tra rồi, Tần Khắc và nạn nhân Lý Đồng trước nay luôn rất cảm, chưa từng cãi nhau một lần.”
“Nếu không phải vì sự xuất hiện của , sao hắn ta lại trở nên như thế?”
Tôi bật lạnh.
“Cảnh sát Trương, lời tôi có phép màu à? Anh tin rằng chỉ vì một câu của tôi mà Tần Khắc lại tự tay vợ mình sao?”
Câu hỏi của tôi khiến cảnh sát Trương nghẹn lời, rõ ràng chính ta cũng không tin thế giới này có chuyện hoang đường đến .
Qua điều tra, họ hẳn cũng biết tôi và Tần Khắc đã ba năm không gặp mặt, thậm chí không có bất kỳ liên hệ riêng tư nào.
Tần Khắc không chỉ học hành giỏi giang, mà còn vô cùng hiền lành và tốt bụng.
Từ nhỏ ta đã thích nhận nuôi mèo hoang, chó hoang, chưa bao giờ thể hiện xu hướng bạo lực.
Họ không tài nào lý giải vì sao Tần Khắc lại có hành vi kỳ quái như , đành đổ hết lên câu mà tôi đã thì thầm với ta.
“Vậy rốt cuộc hôm đó đã gì bên tai ta? Cái này chắc có thể cho chúng tôi biết chứ?”
Bạn thấy sao?