9.
Ngay lập tức, tôi tủi thân, khóe mắt đỏ hết lên.
Rõ ràng đang tức giận muốn chết, thấy vết thương đau đớn của , tôi vẫn kiềm chế cơn tức giận của mình xuống.
Nếu không phải bởi vì tôi thì cũng sẽ không bị thương.
Rất nhanh sau đó, đồng chí cảnh sát đã đến và đưa chủ xe về đồn cảnh sát, còn tôi đi cùng Quý Trang đến bệnh viện để bôi thuốc.
Sốt chặng đường chúng tôi không ai chuyện, khi xuống xe tôi chủ đỡ lên bậc thang, mà cũng không từ chối. Tôi thầm trợn mắt kinh ngạc.
Nếu có bản lĩnh kiêu ngạo như , thì có bản lĩnh đừng có đón nhận sự giúp đỡ của tôi!
Kiểm tra xong thấy không có cái xương nào bị gãy, chỉ có vài vết xước mà thôi, sau khi đưa thuốc cho xong thì tôi chuẩn bị rời đi.
Quý Trang nắm lấy cổ tay tôi.
Giọng nghèn nghẹn: “Mạch Mạch, xin lỗi em, vừa rồi không nên hung dữ với em.”
Mới giây trước tôi còn rất tức giận, sau khi nghe lời xin lỗi đơn giản của , cơn tức giận của tôi đã biến mất một cách vi diệu.
Quý Trang thấy tôi không hất tay ra, giọng càng nhỏ hơn: “Vừa rồi khẩn trương quá, sợ em xảy ra chuyện.”
Đây là lần đầu tiên tôi thấy có dáng vẻ khúm núm như . Nghĩ đến việc vừa rồi đã cứu tôi mà không hề có chút do dự nào, cảm trong tôi lẫn lộn. Quý Trang, rốt cuộc là muốn gì?
Ngay sau đó, các đồng nghiệp của Quý Trang đã lái xe đến đón chúng tôi về đồn cảnh sát để lấy lời khai. Gần đây tôi đã ba bản lời khai rồi, bước vào căn phòng mình đã quen thuộc. Đồng chí cảnh sát : “Khách quen!”
Tôi: !
Tôi cũng không muốn mà, kể từ khi gặp Quý Trang, dường như tôi vô cùng xui xẻo.
Sau khi lấy lời khai, tôi đi theo đồng chí cảnh sát ra ngoài thì chợt nghe thấy có vài đồng chí cảnh sát đang trò chuyện trong phòng trà.
“Đội trưởng Quý đối với tên Mạch Mạch rất đặc biệt nha. Không phải ấy vẫn chưa buông bỏ cũ hay sao? Giờ cuối cùng cũng buông bỏ rồi sao?”
“Còn không phải à, các em vào sinh ra tử như chúng ta không thể ngồi ghế lái phụ độc quyền, thế mà ấy lại ngồi mấy lần.”
“Lúc đầu thành tích của đội trưởng Quỷ đỉnh đến mức đáng lẽ có thể điều đến thủ đô, cuối cùng lại chuyển về đây vì cũ của ấy ở đây. Bây giờ đội trưởng Quý cuối cùng cũng có thể buông bỏ cũ rồi, tôi luôn cảm thấy đáng tiếc, khi tất cả những huân chương ghi công đánh đổi qua những lần vào sinh ra tử đều trở nên vô ích.”
“Đúng , chúng ta đều cảm thấy thật đáng tiếc.” Đột nhiên tôi sửng sốt. Huân chương ghi công đánh đổi qua những lần vào sinh ra tử?
Đồng chí cảnh sát đi trước vài bước, phát hiện tôi không đi theo nên lại kéo tôi đi về phía trước. Quý Trang dựa vào khung cửa xoa xoa thái dương, trong mắt hiện lên vẻ mệt mỏi: “Mạch Mạch, đưa em về.”
Giọng điệu quen thuộc tựa như ba năm trước đây vẫn chưa từng xảy ra chuyện gì.
Tôi từ chối.
Quý Trang theo tôi ra khỏi đồn cảnh sát, tôi lên taxi rồi quay lại đồn. Tôi có thể thấy rõ qua gương chiếu hậu, đầu óc tôi hỗn loạn. Câu “huân chương ghi công đánh đổi qua những lần vào sinh ra tử” luôn đọng lại trong tâm trí tôi.
Bạn thấy sao?