Ngày Anh Quay Trở [...] – Chương 8

8.

 

“Chị à, chị đang em đấy à? Anh rể cũ cũng đã ở đây rồi, chị còn bảo em đóng giả trai chị.” Em trai vừa uống trà sữa vừa phàn nàn không ngừng.

 

Làm sao mà tôi có thể biết mình sẽ xui xẻo đến mức gặp lại trai cũ trong buổi xem mắt cơ chứ? Với cả còn máu chó hơn là tôi còn nghĩ là em trai tôi.

 

Mặt mũi cả đời này của tôi đều đã mất hết sạch rồi. Mặt mũi và nhân phẩm đều không còn nữa.

 

Em trai tôi thấy tôi không lời nào liền hỏi: “Chị à, chị vẫn không muốn đi xem mắt là bởi vì rể cũ đúng không?”

 

Tôi: ?

 

Mẹ kiếp, tôi biết em tôi mồm nhanh hơn não, không hề biết thằng nhãi này không có mắt như .

 

Tôi cắn răng: “Không phải!”

 

“Chị chỉ cho rằng xem mắt rất phiền phức mà thôi.”

 

Quý Trang ngước mắt lên tôi rất nghiêm túc, như thể đang xác thực tính chân thật trong lời của tôi. Tôi tiếp tục bổ sung: “Ánh mắt cao quá, người bình thường không đúng gu.”

 

Em trai tôi như một đứa trẻ tò mò, lại hỏi Quý Trang: “Vậy hiện tại rể cũ vẫn còn độc thân chứ?”

 

Quý Trang gật đầu: “Ừ, từ sau khi chia tay với chị em, vẫn luôn độc thân, cũng là do mắt người cao quá.”

 

Trái tim tôi nhảy dựng một nhịp.

 

Tôi cầm cốc cà phê lên, vị đắng của cà phê khiến trái tim đang dao trở nên bình tĩnh lại. Sau khi chia tay vẫn luôn độc thân thì sao? Chuyện này không liên quan gì đến tôi.

 

Em trai tôi nhận điện thoại, là đám của thằng bé rủ chơi trò trốn thoát khỏi mật thất, cho nên chuồn đi rất nhanh. Trước khi đi vẫn không quên với Quý Trang: “Chị em thích ăn sushi ở tầng dưới, dễ cũ nhớ chăm sóc chị em ha.”

 

Tôi: !

 

Không cần!

 

Tôi xách túi bước ra ngoài, Quý Trang đi theo sau: “Ăn sushi không?”

 

Tôi kiên quyết : “Không ăn!”

 

Nhưng Quý Trang chậm rãi : “Em đi xem mắt mà về sớm như sẽ khiến và dì nghi ngờ.”

 

Tôi do dự, chắc chắn về nhà sẽ bị mắng, bây giờ ở bên ngoài cũng đang là thời điểm tắc đường.

 

Đúng lúc này thang máy vừa mở ra.

 

Tôi không vào thang máy, Quý Trang lặng lẽ đi theo bên cạnh tôi, tuy không giúp tôi ngăn cách đám đông đi qua. Cái nắng nóng bên ngoài trung tâm thương mại khiến tôi hối hận trong ba giây.

 

Nếu sớm biết như thì có lẽ tôi đã đi ăn sushi rồi.

 

Trời nóng đến mức lớp trang điểm trên mặt tôi sắp trôi hết đến nơi.

 

Khi tôi đứng ở vạch kẻ ngã tư đường chờ đèn giao thông chuyển sang màu xanh trong 60 giây, tôi có thể cảm nhận độ nóng ở đế giày.

 

Đèn chuyển sang màu xanh, tôi sải bước đi về phía ga tàu điện ngầm đối diện.

 

Đột nhiên, một chiếc xe điện lao tới về phía tôi, cũng không hề giảm tốc độ, đợi đến khi tôi phản ứng lại thì đã không kịp nữa rồi.

 

Lúc này đây, cánh tay của tôi bị kéo mạnh, tôi lùi vài bước về phía sau.

 

Quý Trang trực tiếp bị đụng ngã xuống đất.

 

Người lái xe điện không hề quay đầu lại, tôi nhặt lấy túi xách của mình ném vào đầu hắn ta. Chủ xe bị tôi ném trúng, cho nên mất thăng bằng không khống chế tay lái nên cũng bị ngã xuống đất.

 

Tôi vội vàng chạy từng bước nhỏ về phía trước, chặn người chủ xe vẫn đang cố bỏ chạy: “Anh đụng người khác rồi mà vẫn còn dám chạy à? Đèn đỏ vẫn đang còn sáng như , bị mù à?”

 

Chủ xe vẫn còn muốn kháng cự, chửi bới tôi.

 

Tôi trở tay vặn lấy tay hắn ta, khiến hắn đau đến mức oai oái. Mọi người xung quanh thấy vỗ tay nhao nhao.

 

Quy Trang khập khễnh đi tới, lấy từ bên hông ra chiếc còng tay số 8 còng vào tay hắn ta. Tôi lo lắng vết xước trên đầu gối của , hỏi: “Quý Trang, —” Tôi còn chưa kịp vài lời quan tâm thì sắc mặt Quý Trang đã lạnh lùng, giọng càng lạnh lẽo hơn.

 

“Thư Mạch Mạch, đã bảo với em bao nhiêu lần rồi, đừng có mà lỗ mãng, liều lĩnh như , em cho rằng mình rất giỏi sao? Ở đây nhiều xe như , sao đột nhiên em lại chạy ra ngoài gì? Ở đây có CCTV giám sát, hắn cũng không trốn thoát đâu.”

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...