Ngày Anh Quay Trở [...] – Chương 7

7.

 

“Sao lại ở đây?”

 

Quý Trang cầm cốc trà ô long đen mà nhân viên phục vụ vừa mới bưng lên, chậm rãi nhấp một ngụm, mới mở miệng ra với tốc độ không nhanh không chậm: “Không phải em bảo tôi ngồi ở đây hay sao?”

 

Tôi: ?

 

Nghĩ lại vừa rồi, là tôi chủ ôm , cũng là tôi để ngồi đối diện mình. Nhưng, tôi thật sự cho rằng chính là em trai tôi!!!

 

Trà ô long đen hơi ngọt, Quý Trang khẽ cau mày, đặt cốc trà xuống, lười biếng tựa người vào ghế. Anh tôi đầy ẩn ý: “Không phải là có trai rồi à? Lại còn đi xem mắt.”

 

Tôi buột miệng phản bác: “Tôi có trai khi nào chứ?”

 

Quý Trang sửng sốt một lát, lông mày không khỏi nhíu lại, sau đó hai mắt không hiểu sao lại sáng lên.

 

Tôi: ?

 

Vừa lúc tôi chuẩn bị đứng dậy rời đi thì em trai tôi đã tới.

 

Tôi nhanh chóng đứng dậy, nháy mắt ra hiệu cho thằng bé đừng gì cả.

 

Kết quả là thằng bé tưởng tôi đang vội nên nhanh chóng : “Em à, xin lỗi em nhé, bị tắc đường nên đến muộn.”

 

Vừa , bàn tay to lớn của thằng bé ôm cổ tôi theo thói quen, nửa chừng thì nhận ra không thích hợp, sau đó đổi thành ôm eo tôi.

 

“Chào , Triệu đúng không, lần này phiền đến đây một chuyến rồi, đơn hàng này tôi đã mua rồi.”

 

Tôi: “...”

 

Quý Trang tháo kính râm xuống, trầm giọng : “Thư Lâm.”

 

Em trai tôi bị sốc, lắp bắp chỉ tay về phía .

 

“Ế, , là Quý Trang à? Là trai cũ của chị tôi, mà không phải đã chết rồi sao? Tại sao lại sống lại rồi?”

 

Khuôn mặt của Quý Trang lập tức đen như đít nồi.

 

Tôi ngụy biện: “Chuyện này tất cả đều là hiểu lầm, chẳng phải giới trẻ hiện nay đang có câu tư cách của người cũng giống như người đã chết hay sao.”

 

Em trai tôi giơ ngón tay cái lên: “Chị à, chị vẫn là đỉnh nhất.”

 

Tôi: !

 

Mẹ kiếp, máy chơi game Nintendo cũng đã mua rồi, người thì đến trễ, lại còn dám cà khịa tôi?

 

Quý Trang đưa tay ra hiệu nhân viên phục vụ lấy thêm một cốc trà ô long đen khác.

 

Em trai tôi vui vẻ: “Anh rể cũ, vẫn còn nhớ em thích uống gì.”

 

Tôi: ?

 

Quý Trang thản nhiên ừ một tiếng, lại mở miệng hỏi: “Hai ngày trước có phải cậu bảo chị mua cho cậu một chiếc máy chơi game Nintendo phải không?”

 

Em trai tôi giật mình tôi.

 

“Chị à, chuyện nhỏ nhặt này mà chị cũng phải với rễ cũ à?”

 

Tôi: ?

 

Quý Trang đột nhiên bật , nụ rạng rỡ khiến cho nhân viên phục vụ mang trà sữa đến cũng phải đỏ mặt.

 

Anh rất đẹp, là nam thần từ thời học tiểu học, cấp hai, cấp ba và đại học , không thích và luôn khiến cho người khác cảm giác lạnh lùng.

 

Tôi đã từng hỏi vì sao không .

 

Anh như sẽ thu hút ong bướm.

 

Lời này quả thực không sau, thư của có thể chất đầy ngăn kéo, trên mặt bàn có vô số quả táo đỏ Giáng Sinh bỏ xuống cũng không xuể, còn có những nữ sinh của trường khác đứng chờ ở cổng trường chỉ để .

 

Mọi người đều nghĩ rằng cả đời này đều lạnh lùng xa cách.

 

Kết quả là trong bữa tiệc buổi tối sau kỳ thi tuyển sinh đại học, đã tỏ tôi trước mặt cả lớp: “Mạch Mạch, sau khi thi xong có thể đương rồi, em có đồng ý không?”

 

Lúc đó tôi vô cùng ngạc nhiên, hỏi vì sao lại tỏ với tôi.

 

“Bởi vì em đẹp.”

 

Câu này cũng là sự thật, từ nhỏ tôi đã mệnh danh là hoa khôi của lớp, hoa khôi của trường, thành tích của tôi không phải là tốt nhất, lại thầy mến nhất.

 

Ai có thể cưỡng lại một bé dễ thương với chiếc răng nanh nhỏ cộng thêm má lúm đồng tiền nữa cơ chứ?

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...