5.
“Cũng .”
Quý Trang biết tôi đang khịa vẫn tiếp câu của tôi.
Cũng cái đầu ấy, tôi chống hai tay lên hông, chuẩn bị lôi hết chuyện cũ chuyện mới ra rõ một lượt, rồi mắng chết tên cặn bã này. Vô duyên vô cớ biến mất ba năm không rõ nguyên nhân, bây giờ có rồi mà vẫn còn đến tìm tôi .
Ba năm này chơi vui đấy chứ!
“Quý Trang, tôi cảnh cáo… A!”
Còn chưa hết câu thì một con mèo đen từ trên cây đột nhiên lao thẳng về phía tôi, tôi sợ đến mức điên cuồng hét lên và lao thẳng vào người Quý Trang.
“Meo~ meo~!”
Con mèo đen bị tôi cho giật mình, nhảy lên cao ba thước.
Tôi sợ đến mức ôm chặt lấy Quý Trang, toàn thân run rẩy không ngừng: “Nhanh, nhanh, đuổi nó đi…”
Từ nhỏ đến lớn tôi đã nghe những câu chuyện ma, chẳng hạn như bà già có khuôn mặt mèo, mèo ăn thịt người,... cho nên giờ chỉ cần thấy mèo là tôi sợ muốn chết.
Có một bé nuôi một con mèo hoang trước ký túc xá, cho nên tôi phải chuyển ra khỏi ký túc xá ngay trong đêm.
Cả đời này tôi và mèo không độ trời chung với nhau.
Quý Trang ôm tôi bằng một tay, tay còn lại đuổi con mèo đen đang giương nanh múa vuốt. Rất nhanh, mèo đen đã rời đi, mà sau lưng tôi toát mồ hôi ướt đẫm sống lưng. Nghĩ lại thấy sợ: “Tôi muốn chuyển nhà!”
Quý Trang thản nhiên : “Khu dân cư của tôi không có mèo.”
Tôi nhảy ra khỏi người , khuôn mặt đỏ bừng vì xấu hổ, bây giờ mất mặt chết đi .
Ban đầu tôi muốn ở trước mặt thể hiện cho thấy một người cũ tiêu chuẩn ngầu như thế nào, kết quả thì sao, không biết từ đâu xuất hiện con mèo chết tiệt này. Kiếp này tôi có muốn thù truyền kiếp với mèo!
Sau khi cứu một mạng, tôi cũng xấu hổ đến mức không thể lên mặt với nữa, cho nên quay người chuẩn bị rời đi. “Thư Mạch Mạch.” Quý Trang gọi tôi, tôi bước chân nhanh hơn, đột nhiên cổ tay tôi bị nắm lấy.
“Ở đây có khá nhiều mèo hoang, kết wechat với tôi đi. Tôi thường tuần tra ở khu vực này, nếu em có việc gì thì cứ tìm tôi.”
Tôi tạm dừng bước chân.
Quả thực có rất nhiều mèo hoang, tôi cũng không thể chuyển nhà trong chốc lát , tôi hơi cảm rồi. Nhưng khi nghĩ đến việc đã có rồi mà vẫn phiền tôi, tôi tức giận. Vùng tay ra thoát khỏi tay : “Không cần, để biết cũng không hay cho lắm.”
Quý Trang không những không buông tay ra mà còn siết chặt hơn: “Tôi không có .”
Tôi với vẻ mặt nghi ngờ.
“Vậy thứ ở trên xe là gì?”
Đôi mắt lạnh lùng của Quý Trang lặng lẽ tôi, trong mắt là những cảm mà tôi không thể nào hiểu .
Bị chằm chằm đến mức tôi cảm thấy không tự nhiên, tôi đưa tay lên sờ mũi, sau đó lấy điện thoại ra mở mã QR: “Được rồi, add đi!”
Sau khi Quý Trang thấy tôi chấp nhận lời mời kết thì mới buông tay ra để tôi rời đi.
Đây là một khu tập thể cũ không có thang máy, sau khi lên đến tầng sáu, tôi vật vã nằm trên ghế sofa thở hổn hển.
Tôi nằm trên ghế sofa và lướt xem wechat của Quý Trang.
Avatar vẫn giống như ba năm trước, là tấm ảnh chụp mặt trời mọc trên núi Thái Sơn, còn có ngón tay giơ hình chữ V của tôi.
Trong kỳ nghỉ năm đó, đã ngồi chuyến xe lửa màu xanh suốt mười hai tiếng đồng hồ để đến chúc mừng sinh nhật tôi, đứng dưới tầng nhà tôi cùng với bó hoa 199 bông hồng trên tay, tôi đã nhận chiếc túi Chanel lần đầu tiên trong đời.
Đây là số tiền mà dành dụm sau hơn nửa năm đi thêm.
Tôi đau lòng quá mức, hỏi liệu có thể trả lại nó không, vì nó quá đắt.
Nhưng lại : “Vốn dĩ xa đã rất khó khăn rồi, không thể thường xuyên ở bên em cho nên hãy để nó ở bên cạnh em, sau này mỗi năm đều tặng cho em.”
Ở cái tuổi hư vinh lúc đó, Quý Trang đã cho tôi tất cả mọi thứ nằm trong khả năng của . Ở trên núi Thái Sơn, tôi đã mong ước với sự chứng giám của bình minh: “Quý Trang, em sẽ cả đời này!” Quý Trang nghiêm túc đáp lời: “Mạch Mạch, lời này sẽ xem là thật!” Tôi đưa tay sờ khóe mắt thì thấy ươn ướt từ lúc nào.
Tôi đứng dậy chuẩn bị pha cho mình một tách trà, ma xui quỷ khiến thế nào mà đi đến bên cửa sổ, thấy chiếc xe Tank 300 vẫn còn đang đỗ ở dưới lầu. Những tàn thuốc lá đỏ rực đung đưa dưới gốc cây hòe lớn.
Bạn thấy sao?