Ngày Anh Quay Trở [...] – Chương 4

4.

 

Thời điểm lập biên bản xong thì đã hơn hai giờ sáng.

 

Tôi nghiến răng nghiến lợi tin nhắn Mẫn Mẫn gửi cho tôi: [Mạch Mạch, 6 giờ sáng mai mình có chuyến công tác bên Mỹ, cho nên đã về trước rồi, muah~]

 

Muah cái em cậu ấy!

 

Năm nay không chỉ đàn ông không đáng tin, mà ngay cả chị em tốt cũng không đáng tin như nhau.

 

Đau lòng cho bản thân mình năm giây, đang định gọi xe thì phía sau vang lên một giọng quen thuộc: “Em về nhà ban đêm không ăn toàn, để tôi đưa em về.”

 

Tôi vén tay áo lên, để lộ bắp tay.

 

Nói , một mình tôi có để solo với bốn người, ban đêm không an toàn là cái khỉ gió gì chứ?

 

Nhưng Quý Trang đã một câu như rồi, tôi cũng không có lý do gì để từ chối.

 

“Em không cần phải nghĩ nhiều, tôi chỉ là đang bảo vệ an toàn của người dân mà thôi.”

 

Vẻ mặt đồng chí cảnh sát ở bên cạnh trở nên khó hiểu: “Đội trưởng Quý? Từ khi nào mà trở nên nhiệt như ? Lúc trước chúng tôi từng tăng ca suốt ba ngày ba đêm, muốn thuận đường đưa chúng tôi về đều từ chối.”

 

Quý Trang liếc mắt ta.

 

Đồng chí cảnh sát lập tức tác khóa miệng lại.

 

Tôi giả vờ không nghe thấy gì cả.

 

Chiếc xe việt dã Tank 300* màu cam.

 

(*) Tank 300: loại xe suv địa hình

 

Chiếc xe này là chiếc xe mơ ước của tôi khi còn học đại học, bởi vì gầm xe của chúng tôi đã bị trầy xước khi đi cắm trại dã ngoại, mà ở bên đường có một chiếc Tank 300 chạy ngay bên cạnh chúng tôi, ngầu chết đi .

 

Chúng tôi thống nhất sau khi tốt nghiệp sẽ cùng nhau tiết kiệm tiền để mua chiếc xe này để đi du lịch khắp các nơi trong nước.

 

Thời điểm đó, chúng tôi tràn đầy khát vọng về tương lai, cùng một căn nhà nhỏ có ban công nhỏ, tôi có thể trồng hoa, ngồi lắp ráp mô hình máy bay ở bên cạnh, đợi đến cuối tuần cùng đi chợ mua thức ăn, nấu cơm thật ngon để tự thưởng cho bản thân mình.

 

Vì lý do này, tôi đã từ bỏ doanh nghiệp nhà nước mà bố mẹ đã tìm giúp tôi mà đến thành phố của .

 

Nhưng điều chờ đợi tôi đó chính là sự mất tích của .

 

“Phía sau rất lộn xộn, em ngồi lên phía trước đi”

 

Giọng của Quý Trang chậm rãi vang lên, tôi hít một hơi thật sâu, mở cửa ghế lái phụ rồi ngồi vào.

 

Nhìn thoáng qua, tôi thấy một tấm thẻ bài thủ lĩnh Sakura màu hồng trước mắt, phía trên còn ghi chữ “chỗ ngồi chuyên dụng của ”.

 

Đây không phải là thứ mà có thể dùng tiền mua ở trên đường phố, mà bắt buộc phải nhiệm vụ mới có !

 

Tôi đã từng những điều này với , vị trí ghế lái phụ chỉ tôi mới có thể ngồi.

 

Kết quả của mình mà đặc biệt nó, còn muốn tôi tận mắt thấy, muốn để ai buồn nôn đây cơ chứ!

 

Tôi tức giận nghiến răng nghiến lợi, nghĩ xem có nên xé tấm thẻ chói mắt này không, hay là đập luôn cả chiếc xe nhỉ? Hay là đánh một trận?

 

Ngay khi tôi vừa định ra tay thì điện thoại đổ chuông.

 

Hơn nữa đêm, em tôi không ngủ còn tìm tôi ?

 

“Chị à ~, chị thân của em, chị em nhất, người chị không có gì là không của em ơi ~, em nhớ chị quá đi!”

 

Giọng nũng đầy buồn nôn của em trai tôi vang lên trong điện thoại, ngay lập tức toàn thân tôi nổi hết da gà.

 

Tôi tức giận đáp: “Có chuyện gì thế?”

 

“Chị thân à, Nintendo* ra mẫu mới rồi.” Tôi xoa xoa thái dương: “Em gọi chị là chị thân cũng vô dụng thôi, đồ chơi này đắt lắm!

 

(*) Nintendo: công ty trò chơi điện tử nổi tiếng Nhật Bản.

 

“Chị à, chị mua đi mà, chỉ cần chị đồng ý, kiếp sau em trâu ngựa báo đáp chị.”

 

Tôi với giọng điệu ghét bỏ: “Kiếp này chị ghét mày chết đi , lại còn muốn ám chị mày kiếp sau nữa, nằm mơ đi!”

 

Có đứa em trai để trêu như thế này, tâm trạng của tôi cũng dễ chịu hơn rất nhiều.

 

Tôi cúp máy, bắt đầu tìm kiếm sản phẩm mới của Nintendo.

 

Tuy rằng tôi đã từ chối không mua cho thằng bé, dù sao nó cũng là đứa em trai tôi đã chăm sóc từ nhỏ đến lớn, tôi còn có thể nữa, chỉ có thể tiếp tục chiều thằng bé thôi!

 

Quý Trang vốn dĩ im lặng từ nãy đến giờ đột ngột lên tiếng.

 

“Tìm trai thì vẫn nên tìm một người có đảm đương trách nhiệm, có đủ khả năng chống đỡ thế giới cho em.”

 

“Tuổi còn trẻ chưa trưởng thành, em còn phải chăm sóc hắn, thật sự sẽ rất mệt.”

 

Tôi ù ù cạc cạc không hiểu đang gì.

 

Tìm trai như thế nào thì liên quan quái gì đến , thật sự ăn no rửng mỡ hay gì. Tôi không chút khách khí đáp lại: “Không cần quản.”

 

Trong xe im lặng đến đáng sợ, Quý Trang đưa tôi đến dưới nhà, tôi trực tiếp xuống xe luôn, thậm chí không thèm một lời cảm ơn lịch sự. Tôi còn chưa đập nát xe của là may lắm rồi đấy.

 

Quý Trang cũng xuống xe: “Tôi đưa em đi lên.” Tôi lạnh: “Sao , hay là còn muốn lên uống chén trà nữa sao?”

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...