Ngày Anh Quay Trở [...] – Chương 3

3.

 

Trùng hợp thật đấy, đều là những gương mặt quen thuộc sáng nay vừa trao tặng cờ thi đua và phát tiền thưởng cho tôi vào sáng nay.

 

Kết quả đến tối tôi lại đến một lần nữa.

 

Đồng chí cảnh sát vào đoạn video giám sát sao chép từ quán bar, tuy xa hoa trụy lạc khiến cho người khác phải lóa mắt tư thế oai hùng của tôi khi đánh người vẫn khiến bọn họ phải thốt lên.

 

“Ngầu vãi!”

 

Nói xong, đồng chí cảnh sát mới lấy lại phản ứng, ngượng ngùng : “Xin lỗi, vừa rồi tôi quá kích , tuy rằng nguyên nhân hậu quả đều đã rõ ràng rồi, chúng tôi vẫn phải theo thủ tục là lập biên bản.”

 

Tôi và Mẫn Mẫn tách ra biên bản.

 

Tôi kể lại ngắn gọn toàn bộ sự việc xảy ra, đây là hành hùng cứu mỹ nhân.

 

Đồng chí cảnh sát ngồi ở một bên lắng nghe rất thích thú, thỉnh thoảng lại che miệng trộm.

 

Trong lúc tôi và Mẫn Mẫn đang trò chuyện sôi nổi thì cảnh cửa bị đẩy ra, Quý Trang đi tới, tôi bằng ánh mắt lạnh lùng.

 

“Cậu ra ngoài đi, những việc còn lại giao cho tôi!” Đồng chí cảnh sát nhanh chóng rời đi, chu đáo đóng cửa lại.

 

Tôi tặc lưỡi, vừa rồi trò chuyện vui vẻ với đồng chí cảnh sát đến nỗi giờ hơi khát nước.

 

Trong nháy mắt, một ly nước xuất hiện trước mặt tôi.

 

Quý Trang ngồi đối diện tôi, vẻ mặt nghiêm túc: “Thư Mạch Mạch, sau này gặp chuyện đừng có mà bốc đồng như . May mà hôm nay bọn chúng không mang theo vũ khí, ngộ nhỡ mang theo thì em thế nào?”

 

Nhìn cốc nước trước mặt, tôi nuốt nước bọt.

 

Cho dù hôm nay tôi có chết vì khát thì cũng sẽ không uống nước mà rót.

 

Tôi lười biếng tựa lưng vào ghế, một cách thiếu kiên nhẫn: “Vậy ý của là chúng tôi đáng bị bọn họ trêu chọc, rõ ràng có năng lực tự bảo vệ bản thân mình thì vì sao phải sợ hãi?”

 

Sau đó tôi lại bổ sung thêm: “Chẳng lẽ ý là con không nên đến quán bar uống rượu vào buổi tối phải không?”

 

“Anh cảm thấy những lời mình đang có hợp lý không? Anh cần phải trách những người sai, chứ không phải là những người bị như chúng tôi.”

 

Tôi những lý lẽ một cách mạnh mẽ và hùng hồn, thấy Quý Trang á khẩu không nên lời, tôi cong khóe môi đầy đắc ý.

 

Trước đây khi chúng tôi ở bên nhau, tôi simp đến mức về cơ bản tôi đều nghe lời .

 

Đó là bởi vì tôi , còn hiện tại, đã không còn nữa rồi.

 

Đến một cọng lông cũng không nhẫn nhịn nữa.

 

Đôi mắt lạnh lùng của Quý Trang khẽ chuyển , lặng lẽ yên tĩnh tôi như , tốt thì không phải mà không tốt cũng chẳng phải.

 

Bắt gặp ánh mắt của , tôi cũng không né tránh.

 

Một lúc sau, Quý Trang chậm rãi : “Dường như em có ý thù địch với tôi nhỉ.”

 

Tôi nhướng mày hỏi phản bác lại: “Đội trưởng Quý, lời này của là ý gì?”

 

Vẻ mặt Quý Trang u ám: “Tại sao em lại với mọi người là tôi đã chết rồi?”

 

Tôi nhắm mắt lại, đã chia tay rồi, có trách móc thì cũng chẳng còn ý nghĩa gì nữa cả.

 

Tôi cầm cốc nước trước mặt lên uống một ngụm lớn để kìm nén cơn tức giận trong lòng.

 

“Không phải thì sao để giải thích chuyện mất tích ba năm?”

 

Yết hầu của Quý Trang chuyển , trong ánh mắt tràn ngập sự áy náy, qua một lúc sau mới nhẹ nhàng thở dài một tiếng.

 

“Xin lỗi, Mạch Mạch.”

 

Tôi vuốt nhẹ chiếc cốc nước dùng một lần, từ trên xuống dưới.

 

Người đàn ông trước mặt không còn là chàng thiếu niên lạnh lùng, đơn thuần như hồi học đại học nữa, giờ đây cao lớn hơn, rắn rỏi hơn, làn da cũng đen sạm hơn, đường nét cũng rõ nét hơn.

 

Tính cách cũng thay đổi rất nhiều, trước đây lạnh lùng không thích chuyện, giờ đây lạnh lùng như băng, trong ánh mắt không có chút ấm áp nào.

 

Lại còn, học cách xin lỗi.

 

Tôi hạ mắt xuống, tập trung suy nghĩ.

 

Điều mà bản thân tôi không thể thay đổi trong 5 năm, mà lại có người đã thay đổi chỉ trong 3 năm ngắn ngủi. 

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...