Ngày Anh Quay Trở [...] – Chương 2

2.

 

Rõ ràng đây không phải là nơi thích hợp để đánh nhau.

 

Quý Trang đích thân trao tặng cờ thi đua cho tôi trước máy quay, và bắt tay tôi một cách trang trọng.

 

Tôi chạm nhẹ vào bàn tay rồi hất tay ra đầy sự ghét bỏ.

 

Cảm giác lành lạnh.

 

Ngày xưa khi chúng tôi ở bên nhau, tôi rất thích ở bên ấy vào mùa hè, toàn thân đều cảm thấy mát mẻ.

 

Nhưng hai năm gần đây, theo như Đông y rằng thể chất của tôi yếu cho nên cố gắng hạn chế tiếp với những đồ mang tính hàn.

 

Quý Trang khẽ cau mày, vẻ mặt càng trở nên khó coi hơn.

 

Một người đồng nghiệp kích hỏi tôi: “Mạch Mạch, sao một như chị lại có thể dũng cảm như ? Còn dùng tay không đánh một gã đàn ông to lớn ngã xuống đất, chỉ nghe thôi chúng tôi đã thấy sợ hãi rồi.”

 

Tôi bình tĩnh mỉm đáp: “Các đừng bắt chước tôi, trước đây tôi đã từng học qua rồi, con bình thường ở bên ngoài phải tự bảo vệ bản thân mình thật tốt.”

 

Những đồng nghiệp còn lại vô cùng hóng hớt, tò mò hỏi tôi: “Vậy chị học ở đây , chúng tôi cũng muốn đăng ký đi học.”

 

Giờ đây, sự tích vẻ vang của tôi đã lan truyền khắp cả công ty, thậm chí ngay cả lao công cũng giơ ngón tay cái lên khen tôi.

 

Ngầu bá cháy! Tôi chớp mắt, Quý Trang đang thu dọn đồ đạc ở bên cạnh, nhếch mép nửa miệng.

 

“Giỏi sao? Ừ đúng là giỏi thật, chỉ là đánh đổi thôi.”

 

Bàn tay của Quý Trang hơi dùng lại, đôi lông mày của nhíu lại, nếu không kỹ thì rất khó nhận ra.

 

Tôi tiếp tục thêm: “Đàn ông vốn dĩ không đáng tin cậy, cho nên tôi biến nỗi đau và phẫn nộ của mình biến thành sức mạnh.”

 

Viên cảnh sát nghe thấy tôi chà đạp danh tiếng của người đàn ông đó liền bắt đầu thanh minh: “Đó cũng chưa chắc, còn tùy vào việc người chị gặp là ai, nếu như là đội trưởng Quý của chúng tôi thì chắc chắn không có vấn đề gì!”

 

Nói xong, ta tự tin vỗ vào ngực và đẩy Quý Trang lên.

 

“Đội trưởng Quý, xem có đúng không!”

 

Tôi khoanh hai tay trước ngực, với nụ khinh bỉ.

 

Quý Trang rũ mắt xuống, không tiếp tục chủ đề này mà nhẹ nhàng buông ra một câu: “Vậy chúng tôi đi trước đây!”

 

Tôi: !

 

Được thôi, là lúc đầu tôi bị mù mới chọn một tên cặn bã trong một nhóm người theo đuổi tôi.

 

Tôi thầm chửi đi ra ngoài đường bị xe đâm.

 

Mẫn Mẫn đi công tác về biết sự tích huy hoàng của tôi, ấy hẹn tôi buổi tối đến quán bar uống rượu, nhân tiện xem xem có thể gặp chàng đẹp trai ưu tú nào không.

 

Thế chẳng những chẳng gặp chàng đẹp trai nào, mà ngược lại gặp phải vài tên côn đồ nhuộm tóc sặc sỡ bảy sắc cầu vồng.

 

“Người đẹp, hai bọn em uống rượu một mình thì có ý nghĩa gì chứ? Để các đây uống rượu cùng các em.”

 

Lấy bia để đổi lấy rượu Hennessy của chúng tôi.

 

Đây là muốn nhảy thẳng vào mặt tôi hay gì?

 

Mẫn Mẫn từ chối: “Tôi và chị em tôi uống là rồi.”

 

Nhưng tên côn đồ này nghe không hiểu tiếng người, còn quàng tay qua vai Mẫn Mẫn, một tay khác lại quấn quanh eo tôi.

 

Chuyện này còn phách lối hơn cả gã đàn ông to con dùng dao cướp của.

 

Chuyện này còn có thể nhẫn nhịn sao?

 

Tôi cầm chai rượu trên bàn lên đập vào đầu tên lưu manh vừa rồi, vỏ của chai Hennessy cứng đến nỗi sau vài cú đập xuống, đầu của hắn bắt đầu chảy máu, thế mà chai rượu vẫn không vỡ.

 

Bạn thân tôi đã kéo tôi lui ra khỏi đó và gọi điện báo cảnh sát.

 

Từ nhỏ tôi đã là chị đại ở trong làng, đồng thời cũng am hiểu đánh hội đồng, cho nên những tên côn đồ này rất nhanh đã bị tôi đánh ngã xuống đất.

 

Tôi giẫm lên tên côn đồ vừa ôm eo tôi lúc nãy: “Mẹ kiếp, đã không uống rồi mà mày còn không nghe hiểu tiếng người, lần sau còn dám ép con nhà người ta uống rượu với mày nữa không?”

 

Tên côn đồ chảy nước mắt nước mũi, khóc lóc, hét lên đau đớn: “Em không dám, không dám nữa, chị à, bọn em sẽ không dám nữa.”

 

Một số tên côn đồ khác cũng nhao nhao phụ họa.

 

Nhóm côn đồ hèn nhát này chỉ có thể bắt nạt những kẻ yếu, còn gặp phải kẻ mạnh thì sợ hãi van xin.

 

Những người đứng ở một bên vỗ tay tán thưởng.

 

Lòng hư vinh của tôi thỏa mãn vô cùng, tôi vỗ tay chuẩn bị rút lui thì một giọng lạnh lùng vang lên bên cạnh.

 

“Xem ra chúng tôi đã đến sớm rồi.”

 

Tôi nhướn mi thoáng qua, sửng sốt mấy giây, đây quả thực là oan gia ngõ hẹp mà, thế mà lại là Quý Trang.

 

Tôi lặng lẽ rút chân đang giẫm lên người tên côn đồ.

 

Còn chỉnh sửa lại váy, đột nhiên tác của tôi ngừng dừng lại, chúng tôi đã chia tay từ lâu rồi, tôi còn sợ cái vẹo gì cơ chứ!

 

Hùng dũng oai vệ, khí phách hiên ngang đi cùng thân đến đồn cảnh sát để lấy lời khai.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...