13.
Lái xe không uống rượu, đã uống rượu thì không lái xe.
Quý Trang đưa tôi về nhà, trăng hôm nay rất tròn, những vì sao sáng lấp lánh trên bầu trời càng tô điểm thêm cho mặt trăng hôm nay. Tôi và Quý Trang sánh bước bên nhau, không ai lên tiếng vỡ bầu không khí dịu dàng này.
Đi ngang qua một cửa hàng trà sữa thấy có không ít đang đứng xếp thành hàng để mua trà sữa, Quý Trang hỏi tôi: “Mạch Mạch, em uống trà sữa không?” Tôi lắc đầu: “Không uống đâu, ngọt lắm.”
Giọng điệu của Quý Trang trầm thấp: “Trước đây em thích nhất là uống trà sữa.”
Đúng , trường đại học của chúng tôi cách nhau hơn 800 km, tôi rất thèm trà sữa bên chỗ , cho nên mỗi lần đến tìm tôi đều mua rất nhiều trà sữa mang đến cho tôi.
Mặc dù vị không ngon đến mức như , khi mang trà sữa đến thật sự cảm giác uống ngon hơn nhiều.
Tôi thuận tay chỉ về phía cửa hàng hoa quả đối diện: “Dạo này em thích ăn hoa quả.”
Quý Trang vui vẻ mua cho tôi rất nhiều hoa quả, nào là dâu tây, nho, dưa lưới, xoài, đào giòn,… đều là các loại hoa quả tôi thích ăn.
Tôi gắp một miếng dưa lưới đưa đến trước miệng : “Ngon lắm.”
Quý Trang cúi đầu cắn dưa, trong mắt không còn phải kiềm chế và nhẫn nhịn nữa, cứ thế tuỳ ý thể hiện và phô bày ra.
Tôi hỏi: “Ngon không?”
Ánh mắt Quý Trang sâu hơn: “Ngon lắm.”
Cứ như một miếng, tôi một miếng, chẳng mấy chốc chúng tôi vừa đi đến dưới nhà tôi thì số hoa quả cũng đã hết. Lần này Quý Trang hỏi: “Anh có thể lên uống cốc trà không?” Tôi nhẹ: “Được chứ.”
Đôi mắt lạnh lùng của Quý Trang lập tức sáng lên như những vì tinh tú trên bầu trời.
Trong thang máy bao quanh bốn phía bởi các tấm gương cho nên có thể thấy rõ tất cả suy nghĩ trong lòng. Mở cửa nhà, tôi không hề bật đèn.
Quý Trang ở phía sau lưng tôi, đang định lên tiếng hỏi công tắc đèn ở chỗ nào. Nhưng tôi đã kiễng chân lên rồi ôm lấy cổ .
Nhiệt độ nóng bỏng từ lồng ngực truyền tới, trái tim cũng đập loạn nhịp. Tôi hôn nhẹ lên môi .
Nhưng ngay lập tức đã đảo khách thành chủ, đem tôi đặt lên tường, rồi liên tục hôn lên môi tôi. Rõ ràng vô cùng gấp gáp như muốn điên cuồng xé rách tôi, lại cẩn thận kìm nén lại, dịu dàng mà lưu luyến.
Sáng sớm thức giấc, thấy xung quanh trống không, tôi bàng hoàng ngồi dậy.
Đột nhiên cửa bị mở ra, Quý Trang mặc quần áo ở nhà, trên tay còn cầm chiếc thìa: “Mạch Mạch, dậy ăn cơm thôi, nếu không em sẽ muộn giờ đấy.”
Tôi nhảy ra khỏi giường và chạy về phía . Quý Trang nhanh chóng đưa tay ra ôm lấy tôi.
“Mạch Mạch, sẽ không đi đâu, cho dù em có đuổi đi thì cũng sẽ không đi.” Đột nhiên tôi cảm thấy toàn thân mình lành lạnh. Cúi đầu xuống, hay lắm, sạch sẽ không có một thứ gì trên người.
Tôi nhanh chóng quay lại chui vào trong chăn, đỏ mặt : “Ra ngoài, em phải mặc quần áo!” Quý Trang thấp giọng nhẹ, cưng chiều đáp: “Được rồi.” Sau khi đánh răng rửa mặt xong, lúc đi ngang qua ngăn kéo tôi tiện thể cầm luôn sổ hộ khẩu.
Quý Trang bê bát mì ra bàn, trên cùng là một quả trứng ốp bên ngoài chín giòn bên trong vàng mềm, bên cạnh đầy ắp thịt kho tàu. Bữa sáng thịnh soạn quá.
Tôi tiện tay thả cuốn sổ hộ khẩu lên bàn.
Bàn tay đang cầm đũa của Quý Trang run rẩy, tôi với ánh mắt nóng bỏng. Tôi mỉm một tiếng: “Lúc nào rảnh?” Giọng Quý Trang run rẩy: “Lúc nào cũng rảnh.”
Tôi gật đầu: “Vậy , buổi chiều em xin nghỉ phép, công ty của em ở gần Cục Dân chính cho nên em sẽ đến Cục Dân chính trước để đợi .” Quý Trang khẩn trương ôm cuốn sổ hộ khẩu vào trong lòng: “Được.” Lời cầu hôn ba năm trước, tôi đã bỏ lỡ. Thế nên tôi không muốn lại bỏ lỡ Quý Trang của ba năm sau.
Tôi hồi hộp đứng trước cửa Cục Dân chính, lo lắng sẽ đến trễ, lo đột nhiên lại nhận nhiệm vụ khác rồi lại rời đi. Nhưng thứ duy nhất mà tôi không phải lo lắng đó chính là của ấy dành cho tôi.
Trước khi Lâm Hàn rời đi, cậu ấy đã đưa cho tôi bức di chúc mà Quý Trang viết trong nhiệm vụ lần đó.
Trên đó chỉ có ba câu.
“Mạch Mạch, em. Tất cả các khoản tiền tiết kiệm đều đứng tên em. Hãy quên đi.”
Đây chính là lời thương đẹp nhất mà tôi từng nghe trong đời này.
Lần này, Quý Trang không đến trễ, khoác trên mình bộ trang phục trang trọng, tay ôm bó hoa và chiếc nhẫn kim cương, sải bước về phía tôi dưới ánh nắng mặt trời rực rỡ.
Tôi chạy về phía .
Tôi biết sẽ không rời đi, tôi muốn chạy đến ôm lấy ánh mặt trời của tôi nhanh hơn nữa.
(Hết)
Bạn thấy sao?