Ngày Anh Quay Trở [...] – Chương 12

12.

 

Một người em của Quý Trang đến đây công tác, buổi tối cùng nhau ăn cơm.

 

Tôi trêu : “Anh bận như chắc không ăn xong bữa cơm đâu.”

 

Chuyện tốt thì không linh, chuyện xấu lại linh, quả nhiên vừa gọi món xong thì Quý Trang nhận cuộc gọi bảo quay về tăng ca. Quý Trang lái xe quay về tăng ca, còn tôi và Lâm Hàn gói đồ ăn lại rồi mang đến đồn cảnh sát để ăn.

 

Lâm Hàn và Quý Trang là đồng đội, có mối quan hệ thân thiết với nhau, kể từ khi Quý Trang biến mất, tôi không còn liên lạc với cậu ấy nữa. Lâm Hàn là một công chức, cậu ấy ngây ngô :

 

“Chị dâu à, cuối cùng chị và Quý cũng quay lại với nhau.”

 

Tôi thản nhiên đáp lời: “Ồ, ai bảo ấy đi nhiệm vụ lâu như mà không cho tôi biết.”

 

Lâm Hàn vừa lái xe vừa giải thích: “Thật ra cũng không thể trách Quý . Tự nhiên nhiệm vụ rơi xuống trên đầu, vốn dĩ theo như đã hứa thì chỉ đúng một tuần, cuối cùng lại xảy ra tai nạn phải ở lại đó 8 tháng, rất nhiều em đã hy sinh ở bên đó, sau khi ấy về nước thì vẫn luôn nằm trong phòng ICU suốt ba tháng thì mới xuất viện.”

 

Cậu ấy với giọng điệu trách cứ: “Chị dâu à, chị cũng thật nhẫn tâm, trực tiếp đổi nơi ở, công ty và mọi phương thức liên lạc. Khi đó bầu trời của Quý như sụp đổ, sau đó em bọn em lại uống rượu với ấy thiếu chút nữa phải nhập viện vào phòng ICU lần nữa.”

 

“Năm ngoái Quý biết chị việc ở đây, lập tức xin điều qua đây việc, vốn dĩ với huân chương ghi công của ấy có thể chuyển đến thủ đô cũng không thành vấn đề, các vị lãnh đạo đều xem trọng ấy.”

 

“Chị dâu à, sau này chị chăm sóc tốt cho Quý hơn nhé. Thực ra việc này đối với ấy cũng không dễ dàng chút nào.”

 

Tôi quay đầu ra ngoài cửa sổ.

 

Tôi không muốn để cho cậu ấy thấy tôi khóc, đến lúc phát hiện thì khuôn mặt đã ướt đẫm nước mắt rồi.

 

Khi chúng tôi đến đồn cảnh sát, Quý Trang vừa mới việc xong, tôi với ánh mắt áy náy: “Xin lỗi Mạch Mạch, đã đồng ý đi ăn tối cùng nhau rồi.”

 

Tôi tươi : “Không sao, ở đâu ăn cũng là ăn mà. Em đã gói rất nhiều thức ăn lại rồi, gọi mọi người quay đây cùng ăn đi.”

 

Phía bên ngoài còn có một số đồng chí cảnh sát trực đêm, bầu không khí xung quanh vô cùng tốt.

 

Có một đồng chí cảnh sát đưa thuốc lá cho Quý Trang.

 

Anh xua tay từ chối: “Bỏ rồi.”

 

Mọi người : “Đội trưởng Quý, sao có thể tàn nhẫn như thế? Nói bỏ thuốc lá là có thể bỏ sao?”

 

Ở đây có một đồng chí cảnh sát đã có gia đình, ấy : “Đội trưởng Quý hút thuốc nhiều hơn chúng ta, bây giờ ấy đã bỏ thuốc, chắc chắn ấy và chị dâu sắp có chuyện vui rồi.”

 

Tôi đỏ mặt không trả lời. Quý Trang khẽ mỉm .

 

Thấy chúng tôi không phủ nhận, Lâm Hàn tiếp tục trêu ghẹo: “Chị dâu, ba năm trước Quý chuẩn bị cầu hôn chị rồi, chuyện lần đó là ngoài ý muốn, lần này chắc chắn không có vấn đề gì!”

 

Tôi dừng lại, Quý Trang.

 

Vành tai đỏ lên, liếc Lâm Hàn một cái: “Ăn đồ ăn của cậu đi.”

 

Hóa ra đã lên kế hoạch cầu hôn tôi từ ba năm trước.

 

Tôi vẫn còn nhớ sáng sớm hôm đó, dậy sớm bữa sáng cho tôi, còn buổi tối sẽ cho tôi một bất ngờ. Hôm đó trời rất nắng, tôi mặc chiếc váy đẹp nhất ở nhà chờ cả ngày. Từ lúc mặt trời mọc đến lúc mặt trời lặn, đợi một ngày rồi lại một ngày, một tháng rồi lại một tháng,...

 

Cuối cùng tôi thất vọng rời khỏi nơi đó.

 

Tôi không thể tưởng tượng Quý Trang đã thất vọng như thế nào khi về đến ngôi nhà chúng tôi với sự kỳ vọng và niềm vui, nhận ra bên trong cảnh còn người mất thì sẽ thất vọng cỡ nào.

 

“Sao ? Cay quá sao?”

 

Ngay lập tức Quý Trang phát hiện tôi hơi bất thường, đưa khăn cho tôi. Tôi xì mũi một hơi, nức nở : “A, con cá này cay quá.” Cay đến mức nước mắt nước mũi đều chảy ra. 

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...