Ngày Anh Quay Trở [...] – Chương 10

10.

 

Ngay khi bàn chải đánh răng vừa đưa vào trong miệng, Mẫn Mẫn gọi video cho tôi. Bạn thân tôi luôn tính toán thời gian để gọi video cho tôi. Nếu không phải đang tắm thì cũng là đang đánh răng…

 

Vừa kết nối liền nghe thấy âm thanh kích của ấy.

 

“Ôi mẹ ơi, Mạch Mạch, mình ở nước ngoài thấy video của cậu ở nước ngoài đấy, cậu nổi tiếng rồi đấy!” Tôi ngơ ngác không hiểu gì, hỏi lại: “Video gì cơ?” Chị em tốt của tôi cúp máy và gửi cho tôi một đoạn video ngắn với hơn hai triệu lượt thích, video gì mà lại hot như ?

 

Kết quả vừa mở ra, tôi thiếu chút nữa là nuốt hết bọt kem đánh răng vào trong miệng.

 

Nhân vật chính trong video rõ ràng chính là tôi, chiếc túi xách trong tay tôi ném thẳng vào chủ xe điện đang bỏ chạy, bàn tay vặn cánh tay hắn ta đẹp mắt đến mức thu hút fans hâm mộ. Tôi nhổ bọt kem đánh răng ra.

 

Tôi phởn đến mức bấm vào phần bình luận để xem mọi người khen mình thế nào.

 

[Vãi chưởng, thân thủ này không phải là nữ cảnh sát giải nghệ đấy chứ, vừa xinh đẹp mà kỹ năng cũng rất lưu loát.]

 

[Vượt đèn đỏ, tông phải người khác, chuyện rồi còn muốn bỏ trốn, lại còn muốn đánh người, loại người này thật đáng chết!]

 

[Một giây trước người phụ nữ này còn ngầu như , một giây sau lại bị trai mắng cho cúi đầu, có vẻ tủi thân lại rất đáng !]

 

[Người đàn ông này thật có trách nhiệm, thay vì bỏ chạy theo bản năng mà lại bảo vệ , người đàn ông này chắc chắn là vô cùng ấy.]

 

Khi một người gặp nguy hiểm, cơ thể của người đó theo bản năng sẽ tìm thứ có lợi cho bản thân mình và tránh đi những nguy hiểm. Nhiều khi con người cũng đi ngược lại với bản năng của mình. Đó chính là .

 

Sau khi nghĩ thông suốt, tôi thở dài nhẹ nhõm. Tôi phải tìm cơ hội hỏi rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì trong ba năm qua mới .

 

Vừa đến công ty, đồng nghiệp đã vây quanh tôi.

 

Xung quanh tôi thảo luận sôi nổi về sự tích dũng của tôi, mọi người đều khen tôi giỏi.

 

Thực ra chuyện này không lớn bằng chuyện cướp ngân hàng lần trước, chuyện này gần gũi với cuộc sống hơn, cho nên bọn họ càng cảm hơn. Một lúc sau, mọi người bày liệt một đống đồ ăn vặt lên trên bàn tôi. Cấp trên cũng khen ngợi tôi, còn bảo tăng gấp đôi tiền thưởng vào cuối năm cho tôi.

 

Mắt tôi sáng lên, thực ra chuyện gặp lại Quý Trang cũng không hẳn là chuyện xấu. Ít nhất thì tôi đã kiếm không ít từ tiền thưởng.

 

Sau khi tan , đồng nghiệp của tôi muốn mời vị hùng này một bữa tối.

 

Sao có thể? Sao có thể?

 

Sao tôi có thể xứng với danh hiệu như cơ chứ? Mà ăn ở đâu ?

 

Lúc xuống dưới lầu, chúng tôi đang bàn bạc tối nay ăn gì, bên cạnh có người nhỏ giọng thảo luận có một chàng đẹp trai cầm bó hoa hồng đứng đợi trước cửa.

 

Chị Tống dẫn tôi đi xem kịch vui: “Xin vía xin vía!”

 

Tôi thầm khóc trong lòng.

 

Gần đây tôi không may mắn một chút.

 

Nhưng không ngờ đi hóng hớt kịch vui thì lại hóng đúng dưa rơi trên đầu mình, lúc ra ngoài cửa đã thấy Quý Trang đứng trước cửa xe ôm một bó hoa hồng lớn. Nhìn thấy tôi bước ra, Quý Trang sải bước đi về phía rồi. Các đồng nghiệp tôi ngạc nhiên.

 

“Mạch Mạch, có chàng đẹp trai cực phẩm như theo đuổi mà em còn giấu diếm à?”

 

Chị Tống đứng trước mặt tôi, lời lẽ từ chối đầy chính đáng: “Anh ơi, tuy rằng rất đẹp trai Mạch Mạch của chúng tôi sẽ không đồng ý đâu, trong tim của ấy vẫn luôn có trai cũ.” Chị ấy còn bổ sung thêm: “Tuy rằng người đó đã mất cách đây ba năm rồi.”

 

Tôi: ?

 

Bàn tay cầm hoa của Quý Trang run lên, dường như buồn : “Đã mất ba năm rồi?”

 

Chuyện này tôi đã có kinh nghiệm rồi, cho nên đưa tay lên sờ mũi giải thích: “Đều là hiểu lầm.”

 

Chị Tống bối rối: “Hiểu lầm gì cơ?”

 

Tôi lúng túng : “Anh ấy chính là trai cũ đã mất ba năm của em.”

 

Đồng nghiệp: ?

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...