Tôi và Lâm Cô Bắc, vào đêm trước ngày kết hôn, ấy đã chặn người thân nhất của mình.
Tôi cứ nghĩ rằng họ đã xảy ra mâu thuẫn.
Cho đến khi tôi phát hiện ra ổ đĩa mạng của ấy chứa 8GB video riêng tư.
Tất cả đều là về tôi.
Ba năm nhau, từng chi tiết trong mối quan hệ của chúng tôi đều có trong lịch sử trò chuyện giữa ấy và thân.
“Cậu xem, chân trắng ghê, đúng là quyến rũ, Cô Bắc cậu đúng là em chí cốt.”
“Đồ tốt thì phải chia sẻ với em chứ.”
Và lễ cưới mà tôi mong chờ bao lâu nay, hóa ra chỉ là sự nhượng bộ vì Lâm Cô Bắc chưa tìm ai tốt hơn.
Tôi không gì, tháo nhẫn cưới, hủy bỏ hôn lễ, mua một tấm vé máy bay rời khỏi Bắc Kinh.
1.
“Tổng cộng là 188,000 tệ, Hứa, xin xác nhận.”
Nhân viên đưa biên lai đến trước mặt tôi.
Tôi cụp mắt xuống, sắc mặt vô cảm, đáp một tiếng, rồi ký tên.
“Ngày mai, có thể cùng nhân viên đi lên vùng núi để sắm sửa đồ viện trợ.”
Tôi gật đầu rời đi.
Lại gọi điện cho công ty tổ chức tiệc cưới để hủy mọi sắp xếp.
Đầu dây bên kia là người quản gia riêng đã việc với tôi suốt nửa năm qua, rất ngạc nhiên:
“Cô Hứa, có phải không hài lòng với kế hoạch của chúng tôi không? Đám cưới của cũng sắp diễn ra rồi mà.”
Không phải không hài lòng.
Họ đã rất tốt, chính là cảnh tượng mà tôi từng mơ hàng trăm lần, gả cho Lâm Cô Bắc.
Nhưng nếu phải giải thích, tôi lại không biết gì, chỉ có thể cứng nhắc đáp:
“Coi như tôi vi phạm hợp đồng, tiền cọc cứ bồi thường là .”
Lời vừa dứt.
Điện thoại của Lâm Cô Bắc gọi tới.
Anh ấy đang chơi với bè bên ngoài, cầm nhầm điện thoại dự phòng, giọng chất vấn đầy căng thẳng:
“Thi Thi, em đang ở đâu? Điện thoại của có ở nhà không?”
Tôi vò lòng bàn tay: “Em đang ở ngoài.”
Anh ấy im lặng một chút, có lẽ nhận ra giọng điệu của mình quá cứng rắn, bèn :
“Thế à, em có thể giúp mang đến không?”
Tôi nghe thấy có người bên cạnh ấy trêu chọc:
“Chị dâu bận rộn lo đám cưới đã mệt lắm rồi, còn bắt chị ấy cái này cái kia.”
“Chậc, đúng là Lâm ca cưới vợ tốt.”
Tôi và Lâm Cô Bắc bên nhau ba năm, ấy lo bên ngoài, tôi lo bên trong, gần như không tham gia vào các buổi tụ họp và hẹn hò của ấy.
Tất cả bè ấy đều biết tôi là người phụ nữ hiền dịu, đoan trang, không hay ầm ĩ, ấy như mạng sống.
Anh ấy uống rượu đến khuya, tôi chuẩn bị sẵn nước gừng.
Hôm sau, cà vạt của ấy luôn là phẳng phiu.
Yêu Lâm Cô Bắc.
Tôi tự nguyện mọi thứ để ấy cảm nhận .
Nhưng kết cục, dường như chẳng bao giờ như ý.
“Thi Thi, biết em bận chuẩn bị đám cưới, cũng đừng quá kiêu căng, đang chờ đây.”
Anh ấy dứt lời rồi cúp máy.
Nhìn màn hình điện thoại tối đen, tôi cay đắng.
Định rằng.
Không bận.
Tôi với Lâm Cô Bắc, cũng chẳng còn đám cưới nào nữa.
Nhìn lần cuối chiếc nhẫn trên ngón áp út.
Tháo ra, buông tay.
Chiếc nhẫn lăn lông lốc, ánh sáng từ mép nó vụt tắt, rơi hẳn xuống cống thoát nước.
Tôi tự nhủ rõ ràng, đây chính là kết thúc của tôi và Lâm Cô Bắc.
2.
Lấy điện thoại của Lâm Cô Bắc xong, tôi lên xe.
Coi như để mối quan hệ tồi tệ này bắt đầu và kết thúc một cách trọn vẹn.
Món đồ nằm trong lòng bàn tay tôi.
Như thể nó đang cháy bỏng, nóng rực.
Nghĩ đến những lời lẽ trắng trợn kia, tôi không kìm mà mắt đỏ hoe.
Ai có thể nghĩ rằng, mối tưởng chừng sẽ có cái kết đẹp này, thực ra chỉ toàn sự khinh thường và sỉ nhục.
Tôi gắng hết sức đè nén những cảm trào dâng, gọi cho luật sư:
“Ngày mai tôi sẽ rời đi, phiền để ý thêm về các thủ tục.”
Giọng của ấy mang theo sự an ủi:
“Yên tâm, tôi nhất định sẽ đưa thư luật sư đến tận tay ta.”
Cúp máy.
Qua cửa sổ, tôi lặng lẽ sương mù buổi tối đang dần dâng lên.
Thật ra, cũng chẳng còn gì đáng buồn nữa.
Quyết định rời đi, tôi đã chuẩn bị cho Lâm Cô Bắc một bất ngờ.
Ai cũng nghĩ tôi hiền lành, chắc ta cũng sẽ bất ngờ thôi.
Đến địa chỉ mà Lâm Cô Bắc đưa.
Nhân viên phục vụ dẫn đường cho tôi.
Tôi không thường đến những nơi như thế này, vừa bước vào, mùi rượu và thuốc lá nồng nặc khiến tôi ho khan.
Lâm Cô Bắc cầm lấy điện thoại, mở khóa, cảnh giác liếc tôi:
“Em xem chưa?”
Tôi kéo nhẹ khóe miệng: “Chưa.”
Đã gọi là bất ngờ thì tất nhiên phải giấu kín.
Tôi luôn ngoan ngoãn đến mức không bao giờ xem điện thoại của ta, ta tin tôi.
Anh ta đưa tay kéo tôi vào lòng, thân mật cúi xuống hôn lên trán tôi:
“Thi Thi ngoan quá, ở lại đây uống với chút nhé?”
Tôi né tránh, quay đầu đi.
Bạn bè ta bật :
“Chậc, thôi nào, ân ái thế này, còn để bọn tôi sống không đây.”
“Đúng đấy, cảm thì về nhà mà thể hiện, ai mà không biết hai người lúc nào cũng ngọt ngào cơ chứ.”
Anh ta chậc lưỡi: “Im đi, chọc tức Thi Thi nhà tôi thì đừng trách tôi lật mặt.”
Trong lòng tôi chợt dâng lên vị đắng.
Lâm Cô Bắc luôn khiến tôi nghĩ rằng ta tôi.
Cửa bỗng nhiên vang lên tiếng , có người gọi tên Lâm Cô Bắc.
Tôi nghiêng đầu, thấy một gợi cảm, quyến rũ bước vào, chớp mắt hỏi:
“Cô Bắc, bảo em đợi ngoài kia, còn phải đợi bao lâu nữa?”
“Muộn rồi, em muốn về rồi…”
Bàn tay ta đang đặt ở eo tôi bỗng khựng lại.
Tôi cúi mắt, thấy ánh mắt ta trong sự bối rối rõ ràng hướng thẳng đến đôi chân của , lấp ló trong chiếc quần lưới.
3.
Lâm Cô Bắc vô thức siết chặt tay tôi.
Cố giữ bình tĩnh, ta giải thích với tôi:
“Thi Thi, đây là… em .”
Tôi nhếch môi : “Em biết rồi.”
Anh ta không ngờ tôi chấp nhận dễ dàng như , ánh mắt dò xét tôi.
Cô đứng ở cửa lùi lại một bước, ngập ngừng :
“Hai người có chuyện cần thì… em không phiền nữa.”
Nhưng Lâm Cô Bắc đột nhiên lên tiếng, gọi ấy: “Em vào đi.”
Rồi ta tôi:
“Thi Thi, đừng nhỏ nhen thế, cùng chơi đi.”
Cô bước đến gần, tôi mới chợt nhận ra mình đã từng gặp ấy.
Tên là Giang Miên.
Trong lịch sử trò chuyện giữa Lâm Cô Bắc và người thân, ta từng rằng đây là thích nhất dạo gần đây.
“Chơi thôi, đừng để Hứa Thi Thi phát hiện.”
“Chậc, phát hiện thì sao, ta dám ầm thì chia tay luôn.”
“Cô Bắc, thật đi, hai người nhau ba năm rồi, thực sự không định kết hôn với ta à?”
Lâm Cô Bắc không trả lời câu hỏi này, chỉ :
“Cứ chờ mà xem, Giang Miên hấp dẫn như , hai tháng là tôi ăn chắc.”
Tôi luôn biết rằng Lâm Cô Bắc là kẻ trăng hoa, lãng tử trên trường.
Nhưng khi chứng kiến tận mắt, tim tôi vẫn nhói đau.
Nhớ lại ngày tỏ với tôi, dịu dàng đến mức không thể tưởng tượng:
“Hứa Thi Thi, em là duy nhất mà Lâm Cô Bắc này thật lòng .”
Lúc đó, tôi đã nghĩ, câu này chắc ta cũng với nhiều người khác.
Nhưng sau đó, ta giới thiệu tôi với tất cả bè, việc gì cũng báo cáo, ngày nào cũng tôi.
Lời cầu hôn: “Em có muốn gả cho không?” đã khiến tôi tin rằng mình là ngoại lệ.
Nhưng cuối cùng, tôi đã sai.
Tại sao ta lại đưa tôi đi gặp bè?
Bản ghi trò chuyện kia chợt lóe lên trong đầu:
“Em không biết đâu, Hứa Thi Thi thường đeo kính, trông khác hẳn, để dẫn đi cho em xem.”
Tôi nhắm mắt lại, cảm thấy nực .
Trái tim chân thành này đặt vào tay Lâm Cô Bắc, thật sự quá rẻ mạt.
Tôi đứng dậy, xách túi lên:
“Mọi người chơi đi, tôi về trước đây.”
Khi chuẩn bị xoay người, Lâm Cô Bắc bất ngờ nắm lấy tay tôi.
Ánh mắt ta rơi xuống ngón áp út.
Nhíu mày:
“Thi Thi, nhẫn cưới của chúng ta đâu rồi?”
Bạn thấy sao?