8
Khi tôi mang bản nhạc mới về công ty.
Sư muội cũng vừa quay lại công ty việc.
Người ta người vui thì nét mặt cũng hồng hào tươi tắn, trông ta như đang phát sáng.
Cô ta rạng rỡ chào hỏi mọi người, thấy tôi cũng không quên một câu: "Bạch Ngạo sư tỷ, có gì cần em giúp cứ nhé, chị giỏi giang như chỉ là thiếu một chút may mắn thôi."
Tôi cứng nhắc nhếch mép: “Phải đấy, may mắn của tôi, không biết bị ai mượn mất rồi. Thanh Trà sư muội, em xem người mượn mạng có bị phản phệ không?”
Cô ta sững người, vẻ mặt lúng túng bỏ đi.
Mộng Mộng, người quản lý, hâm mộ ghé sát lại : “Sự nghiệp của Thanh Trà giống như ngồi tên lửa , bài hát đầu tiên đã nổi tiếng, hơn nữa nghe công ty đang chuẩn bị album mới cho ấy, còn có đoàn phim mời ấy đóng phim nữa.”
Đồng nghiệp cũng xúm lại buôn chuyện.
“Nghe lần đầu tiên Thanh Trà đóng phim, đã giao vai nữ phụ bạch nguyệt quang rồi.”
“Thanh Trà có gương mặt ngọt ngào, là biết là gương mặt mối đầu rồi.”
Tôi mặt không cảm đứng tại chỗ lắng nghe.
Mộng Mộng đột nhiên hét lên kinh hãi: “Chị ơi, chị bóp nát cốc giấy rồi kìa!”
Cà phê trong cốc giấy b.ắ.n tung tóe, đồng nghiệp đang buôn chuyện cũng không may bị dính vài giọt, sau đó tản ra, mơ hồ nghe thấy vài câu: “Đúng là đồng kỳ khác số phận, ta lạnh lùng kiêu ngạo như , ai mà thích chứ?”
“Đúng , ai mà chẳng thích ngoan. Tôi phải đi xin vài chữ ký của Thanh Trà mới , không khéo lát nữa là không xin đâu.”
Giới showbiz, hừ.
9
Lần này tôi đích thân giám sát toàn bộ quá trình nộp bản demo, đồng thời sao lưu và lưu trữ bằng chứng đầy đủ.
Một lần bị rắn cắn, mười năm sợ dây thừng.
Vài ngày sau, bài hát thu âm thành công, cũng đăng tải lên mạng.
Ban đầu không có gì nổi bật, không có tiền quảng cáo, có lẽ tôi thực sự thiếu một chút may mắn.
Tôi nhốt mình trong căn phòng nhỏ ở nhà, bất kể ngày đêm để viết nhạc mới.
Tôi khao khát chứng minh bản thân bằng những tác phẩm mới.
10
Cuộc sống của tôi đảo lộn ngày đêm, cho đến một ngày Mộng Mộng gõ cửa phòng tôi: “Chị ơi, bài hát này hot rồi!”
Cô ấy hào hứng và phấn khích, nụ tắt ngúm ngay khi tôi mở cửa.
Rèm cửa sổ phòng tôi đóng kín mít, bản thảo bay khắp nơi, phòng khách toàn hộp đồ ăn mang về và đồ ăn nhanh ăn dở.
Còn tôi trong mắt ấy, sắc mặt trắng bệch như ma.
Tôi dọn dẹp qua loa bàn trà và ghế sofa, bảo ấy ngồi xuống.
Cô ấy hào hứng với tôi: “Một blogger âm nhạc có hàng chục triệu người hâm mộ đã giới thiệu bài hát này, lượt tải xuống và thảo luận về bài hát tăng vọt, thực sự đã nổi tiếng rồi.”
Tôi kéo rèm cửa, mở cửa sổ, không khí trong lành tràn vào, xua tan mây mù trong phòng ngay lập tức.
Tôi dường như, đã thấy một chút hy vọng.
11
Tôi cắm sạc cho chiếc điện thoại đã hết pin.
Sau đó lên mạng xem bình luận.
[Đoạn rap ở giữa hay quá, đoạn hát opera kinh diễm quá! Đây đúng là giọng hát trời phú, quá đặc biệt!]
[Đoạn hát opera nổi da gà hết cả lên!]
[Công ty X kiếm bộn rồi, bài hát của hai tân binh liên tiếp đều xuất sắc như .]
[Nhưng tôi thích "Ngạo Cốt" hơn, bài hát này có chút uất ức vì không gặp thời, tôi vẫn thích kiểu ngông cuồng bá đạo của "Ngạo Cốt" hơn!]
["Ngạo Cốt" giai điệu hay, lời bài hát bình thường, hơn nữa giọng hát của Thanh Trà thật là không có gì đặc biệt; "Phẫn Phẫn" ấn tượng nhất là lời bài hát và cách hát, là giọng hát mà tôi nghe một lần là nhớ; tôi thấy bài hát sau hay hơn.]
Điều khiến tôi bất ngờ là hai tác phẩm lại đặt lên bàn cân so sánh.
Có lẽ vì chúng tôi cùng một công ty.
Hoặc là——
[Chỉ có mình tôi thấy giai điệu của hai bài hát này có nét tương đồng khó tả sao? Kiểu giai điệu chạm đến tâm hồn ấy.]
[Nói đúng hơn là, quả nhiên là sư tỷ sư muội đồng môn.]
12
Nhờ “Phẫn Phẫn”, tôi cũng coi như nổi tiếng một chút, ít nhất cũng không còn là người vô danh nữa.
Nhưng sự nghiệp của Thanh Trà rõ ràng là phát triển hơn tôi rất nhiều.
Trong khi tôi đang ngày đêm viết nhạc mới trong căn phòng nhỏ, thì bộ phim truyền hình ta đóng chính đã phát sóng.
Mức độ thảo luận trên mạng rất cao.
Tôi bực bội vò rối mái tóc khô xơ, chuông cửa đột nhiên vang lên.
Là Ô Sơn.
“Anh đến gì?”
“Đưa lời bài hát cho , nếu không ngại, tôi đã mua căn hộ đối diện rồi, sau này chúng ta có thể cùng nhau sáng tác!”
Tôi há hốc mồm ta, ý kiến, đương nhiên là không có ý kiến, đúng là nhà giàu thật sự.
Ô Sơn: “Gần đây những bài hát gửi cho tôi có chút nóng vội. Đôi khi chậm lại mới là nhanh, nên từng bước vững chắc.”
Tôi ủ rũ nghe ta , căn bản không nghe lọt tai.
Bạn thấy sao?