Ngậm Thìa Vàng Và [...] – Chương 7

20

Tôi đỡ lấy ông nội, quay đầu lại lạnh :

“Vì mọi người quan tâm như , thì hãy tra điểm đi.

Nhưng trước hết tôi muốn rõ một điều.”

Hoắc Cảnh Thâm nhíu mày, cảm thấy không lành.

“Cô lại định giở trò gì nữa đây?”

Tôi không thèm để ý đến ta, chỉ :

“Bố tôi đã lợi dụng danh nghĩa liên hôn, những năm qua ngấm ngầm đưa không ít tài nguyên cho nhà họ Hoắc, Hoắc Cảnh Thâm lại đối xử tệ với tôi, nhiều lần đặt tôi vào thế nguy hiểm, thậm chí có ý đồ thôn tính tài sản nhà họ Thẩm.

Bạch Nghệ Nhu là con nuôi của nhà họ Hoắc, biết rõ chuyện Hoắc Cảnh Thâm và tôi liên hôn mà vẫn mập mờ với ta.

Hôm nay, ta còn bẩn váy của tôi.

Còn Hoắc bá bá, thẳng ra chỉ là một kẻ muốn nuốt trọn nhà họ Thẩm.

Còn các vị ngồi đây, ai nấy đều lên tiếng bôi nhọ tôi.

, tôi xin thẳng.”

“Sau hôm nay, nhà họ Thẩm có gì, các vị có gánh chịu hay không, thì phải xem các vị có đủ bản lĩnh hay không.

Mong rằng các vị đừng quá oán hận tôi.

À, thật ra oán hận cũng không sao, cũng chẳng ảnh hưởng đến việc tôi ăn ngon ngủ yên.”

Nói xong, tôi lấy điện thoại ra, quay đầu với ông nội:

“Ông ơi, tra điểm đi.

Chỉ cần cháu đạt thành tích tốt, sau này vào công ty giúp ông, chắc chắn sẽ khiến bọn họ câm miệng.”

Ông nội hài lòng gật đầu.

Những người còn lại ai nấy đều có biểu cảm khác nhau.

Nhà họ Hoắc thì đặc biệt khó chịu.

Hoắc Cảnh Thâm siết chặt tay đến trắng bệch.

Không thể nào, tuyệt đối không thể nào.

Thẩm Chỉ Ninh chỉ đang đe dọa mà thôi.

Với cái đầu bã đậu của ta, sao có thể đạt điểm tốt?

Chỉ có những người xuất chúng như ta mới xứng đáng đứng đầu.

Thẩm Chỉ Ninh tuyệt đối không thể giỏi hơn ta!

Bạch Nghệ Nhu cũng tái mặt, thầm cầu nguyện.

Mong rằng thành tích của Thẩm Chỉ Ninh không tốt hơn ta.

Nếu không, ta sẽ thực sự phải rời khỏi nhà họ Hoắc, phải quay về quê.

Giữa lúc ai nấy đều mang vẻ mặt khó chịu.

Tôi mở trang web chính thức, nhập mã số sinh viên.

Sau một lúc, giao diện hiện lên.

Tôi vào bảng xếp hạng, hít một hơi thật sâu.

Sau đó, tôi đưa điện thoại ra trước mặt mọi người.

“Thấy chưa?

Đứng đầu toàn trường, ai tôi, Thẩm Chỉ Ninh là đồ vô dụng?

Không bằng Hoắc Cảnh Thâm?

Thậm chí không bằng Bạch Nghệ Nhu?

Tôi, Thẩm Chỉ Ninh, không thua kém ai cả!”

21

“Làm sao có thể!”

Hoắc Cảnh Thâm không thể tin nổi, giật lấy điện thoại từ tay tôi.

Anh ta kiểm tra đi kiểm tra lại ba lần!

Và kết quả của tôi không hề có vấn đề gì.

Gương mặt ta từ từ trở nên tái nhợt.

“Dựa vào cái gì mà Thẩm Chỉ Ninh?

sao có thể đứng nhất, chỉ là một đứa vô dụng…”

Tôi lạnh.

Đang định mở miệng thì ông nội đã nghiêm mặt :

“Một đứa vô dụng, cháu tôi?

Cậu có biết tôi là ai không?

Cậu có biết con bé là cháu duy nhất của tôi không!”

Ông nội đúng là người giàu nhất nước.

Vừa nghe ông , mọi người lập tức tỉnh ngộ.

Phải rồi, Thẩm Chỉ Ninh cho dù có vô dụng đến đâu, ai dám nhạo ấy chứ?

Dù thế nào đi nữa ấy cũng là cháu của người giàu nhất nước.

Con rồng đẻ ra, dù gì cũng không thể tệ .

Hoắc lão gia cũng tỉnh ngộ, vội lấy lòng, tiến tới:

“Thẩm lão gia, ngài xem, không cần phải tức giận như , bọn trẻ chỉ giỡn với nhau thôi, chúng ta người lớn, đâu cần phải can thiệp vào.”

“Hừ, cháu tôi đã rất rõ ràng rồi.

Ý của cháu nó cũng là ý của tôi, đây là lần đầu tiên tôi đến nhà họ Hoắc, và cũng là lần cuối cùng.”

Nói xong, ông nội kéo tôi rời đi, mặc cho những người khác cầu xin thế nào cũng không thay đổi.

Nhìn bóng lưng chúng tôi rời đi, Hoắc Cảnh Thâm cuối cùng cũng nhận ra rằng mình đã họa lớn.

Còn Bạch Nghệ Nhu thì cảm thấy hoàn toàn sụp đổ, ta bật khóc trong đau khổ:

“Hoắc bá bá, bây giờ phải sao đây?”

Lời vừa dứt, Hoắc lão gia đã thẳng tay tát mạnh vào mặt ta:

“Đồ sao chổi, cút ngay cho ta!”

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...