1
Tôi là một streamer trò chuyện, gần đây bị một người đàn ông tự xưng là “ngài tổng giám đốc” nhận thầu.
Không còn cách nào khác…
Anh ấy trả nhiều tiền quá mà!!
Hơn nữa, tôi chỉ trò chuyện thôi… Ờ, chỉ đơn thuần là trò chuyện.
Tuy nhiên, tôi nghiêm túc nghi ngờ thân phận thực sự của người đàn ông này chết đi . Các đã thấy tổng giám đốc nào mà lại nhiều như chưa?
Từ xưa đến nay, từ trong nước ra ngoài nước, từ văn học Mary Sue đến văn học xàm xí, văn học đau đớn, văn học flexing…
Tôi hoàn toàn chưa từng nghe thấy!
Vậy rốt cuộc vị tổng giám đốc ấy thuộc về giống loài nào? Thôi thì, chỉ cần ấy trả đủ tiền, không thể chuyện đủ với ấy thì đó là lỗi của tôi.
Tôi ngước mắt lên, màn hình máy tính hiển thị 20 giờ 58 phút, còn hai phút nữa ấy sẽ online đúng giờ…
Ôi, tôi vô lướt qua trang cá nhân của mình, phần giới thiệu viết rằng…
Thích nhiều và thích tiền.
2
Tổng giám đốc gửi lời mời gọi thoại, có đồng ý không?
Tôi lập tức nhận cuộc gọi, giọng dễ nghe quen thuộc truyền từ tai nghe đến… Giọng của ấy trầm thấp không dầu mỡ, có lẽ chỉ có điểm này phù hợp với thân phận tổng giám đốc truyền thống mà thôi.
Tôi: Tổng giám đốc Cố.
Anh ấy: Nói bao nhiêu lần rồi, gọi tôi là Tiểu Cố, gọi tôi là Tiểu Cố.
Anh ấy: Tôi nghẹn chết mất, tôi cho nghe, hôm nay tôi đi công tác họp xong, vừa ra khỏi cửa lớn… Cô đoán xem đã xảy ra chuyện gì?
Tôi: Không phải là…
Anh ấy: Cô đoán đúng rồi!
Tôi: ? Hình như tôi chưa đoán mà…
Anh ấy: Hôm nay có nhỏ đi lên, không năng gì đã đổ cả một cốc cà phê lên người tôi. Tôi không phải là chị Phương, tại sao phải lãng phí cà phê ngon như chứ? Còn nữa…
Anh ấy: Bộ vest của tôi rất đắt đấy.
Tôi: Không phải là tổng giám đốc sao?
Anh ấy: Tiền của giám đốc không phải là tiền à? Tiền của giám đốc không phải do người ta kiếm ra sao? Tiền của giám đốc gió thổi tới sao? Tổng giám đốc xài tiền không đau lòng, chỉ giới hạn đối với những việc có ý nghĩa…
Anh ấy: Ví dụ như tặng cho em.
3
… Hai giờ đã trôi qua.
Vị giám đốc này vẫn không ngớt lời, thật sự… Nếu không phải vì giọng ấy dễ nghe… Và vì có tiền...
Tôi thà chết cũng không nhận đơn này.
Anh ấy: Cô còn ở đấy không… Ở đấy không… Alo alo.
Tôi: Tôi đây… Tiểu Cố.
Tôi: Nói gì thì , không phải lúc nào tổng giám đốc cũng bá đạo lạnh lùng sao?
Anh ấy: Hình tượng, hình tượng thôi! Tôi nhất định phải rõ điểm này, biết không, mỗi ngày tôi đều phải đọc thuộc lòng “Thái độ của tổng giám đốc bá đạo”, “108 cách nhận biết Mary Sue”, “Tổng giám đốc bá đạo dầu mỡ… Không phải, không phải là “Những câu kinh điển của tổng giám đốc bá đạo”.
Tôi: ? Ngầu ghê… Thật không ?
Anh ấy: Thật đấy! Buồn ở chỗ là bảo mẫu và quản gia nhà tôi cũng có thuật ngữ chuyên ngành, chắc chắn sẽ thường nghe thấy thuật ngữ chuyên môn của họ...
Tôi: Hay ghê, mà còn có thuật ngữ chuyên ngành?
Anh ấy: Có chứ! Ví dụ như câu của bảo mẫu là “Cô là người phụ nữ đầu tiên mà cậu chủ đưa về nhà”, của quản gia là “Đã lâu rồi tôi không thấy cậu chủ ”.
4
Hahaha!
Tôi bỗng phát hiện ra điểm đáng của Tiểu Cố… Người này thực sự rất thú vị.
Tôi: Phải rồi, phải rồi, hình như tổng giám đốc bá đạo còn “Người phụ nữ này, đủ sạch sẽ, có đủ tư cách để sinh con cho tôi”.
Anh ấy: Câu này tôi cũng đã từng nghe rồi, thật sự không nên lời! Bằng sức của một mình mình đã mất điểm thiện cảm của tổng giám đốc chúng tôi, tôi là tổng giám đốc, không phải trai bình thường tự phụ.
Anh ấy: Hơn nữa, ai quy định tổng giám đốc chỉ có một kiểu hình tượng? Ngày nào tôi cũng phải tham gia đào tạo, giả vờ lạnh lùng bá đạo mệt lắm, một người nhiều cũng có người thích mà... Đúng không?
? Có chuyện gì ?!
Sao tôi lại nghe ra có chút nũng trong câu cuối cùng của tổng giám đốc ta?
Tôi: Hả? Anh hỏi tôi à?
Anh ấy: Đúng , phần giới thiệu của em... Thích nhiều, thích tiền.
Anh ấy: Vậy em sẽ thích tôi chứ?
5
…21:30…
Tổng giám đốc Tiểu Cố chưa online... Anh ấy đã mất tích rồi sao?!
Có thể trễ giờ đối với các tổng giám đốc khác là bình thường. Nhưng đối với một tổng giám đốc đặc biệt như Tiểu Cố... Người đã chi tiền để trò chuyện với tôi, ấy có việc gì lại còn tự xin tôi nghỉ phép...
Thì có vấn đề! Có vấn đề lớn!
Ding ding ding…
Tổng giám đốc Tiểu Cố gửi lời mời gọi thoại, có muốn nhận không?
Trong lòng tôi thoáng qua niềm vui, sau khi kết nối...
Anh ấy: Tôi đến rồi! Tôi đến rồi! Xin lỗi... Muộn hơn nửa tiếng.
Anh ấy: May mà em vẫn đợi tôi... Xin lỗi, hôm nay có chuyện tôi bận, suýt nữa không thể trò chuyện với em, thật đấy!
Có phải tổng giám đốc Tiểu Cố lại đang nũng không? Phạm quy!!
Anh ấy: Sao em không gì... Á! Em không nghĩ tôi bị hạ thuốc gì đó chứ...
Bạn thấy sao?