Bị bán cho một đại lão tàn tật, ta đặt ra quy tắc cho tôi.
Có thể khóc, có thể nũng, không gọi ta là “chồng”.
Tôi rất ngoan ngoãn:
“Biết rồi, chồng ơi.”
Vành tai của ta đỏ bừng, vẫn cố sửa lại cho tôi.
Sau này, trong buổi họp lớp.
Khi giới thiệu ta, tôi không chớp mắt mà lạnh lùng gọi một tiếng “ngài”.
Nhưng ta lại ép tôi vào góc hành lang tối tăm, hôn tôi hết lần này đến lần khác.
Nghiến răng nghiến lợi, như một kẻ điên vì ghen tuông:
“Ngài sẽ đối xử với em thế này sao? Không với họ tôi là ai, em định để dành chỗ cho thằng khốn nào?”
1
Tôi bị đẩy vào trung tâm ánh đèn flash.
Có chút hoang mang kéo vạt váy ngắn của mình. Bap cai d a ng ye u
Người cha nôn nóng giáng mạnh một cái vào lưng tôi:
“Nói đi!”
Tôi mới dám ngẩng đầu, về phía người đàn ông ngồi chính giữa, bị bóng tối bao phủ hoàn toàn.
Tôi không rõ mặt ta, thứ duy nhất có thể thấy là chiếc đồng hồ đắt tiền trên cổ tay.
Bọn họ gọi ta là Ngài Phó.
Phó Chiêu vẫy tay với tôi:
“Lại đây.”
Tôi hít hít mũi.
Sợ lại bị đánh, tôi rụt rè đáp:
“Em đến đây.”
Sau đó chủ bước vào bóng tối.
Vừa ra khỏi vùng ánh sáng chói lóa, tôi nheo mắt không quen, lúc này mới thấy rõ diện mạo của Phó Chiêu.
Hoàn toàn khác với những gì tôi sợ hãi—không béo ú, không xấu xí.
Anh ta có ngoại hình rất đẹp.
Đôi mắt đào hoa chứa đầy ý, lại bị sự lạnh lùng giữa hàng chân mày dịu đi.
Phó Chiêu không lên tiếng nữa, để mặc tôi ta chằm chằm.
Tôi còn muốn thêm, lưng chợt đau âm ỉ.
Chợt nhớ đến lời mẹ kế dạy.
Có chút vụng về, tôi chủ ngồi lên đùi ta.
Rồi vội vàng dụi vào mặt Phó Chiêu, giọng mềm đi:
“Chồng ơi, giữ em lại không?”
Anh ta không có phản ứng gì.
Nhưng những người xung quanh thì muốn lao tới kéo tôi ra khỏi ta.
Bên tai vang lên tiếng cha giận dữ quát tháo:
“Đồ nghịch tử! Ai cho mày ngồi lên đùi Ngài Phó? Còn không mau cút xuống!”
Tôi càng hoảng loạn.
Nghĩ đến hậu quả của việc thất bại, tôi gần như co rúm lại, sợ hãi rúc vào lòng ta:
“Em ngoan lắm.”
Sợ ta ghét bỏ vì tôi là thuộc hàng con cháu.
Tôi lại chủ kéo tay ta đặt lên bụng mình, cắn môi đầy e dè:
“Nơi này… cũng mà.”
2
Phó Chiêu cứ để mặc tôi bừa.
Một lúc lâu sau, ta vỗ nhẹ vào lưng tôi:
“Xuống đi.”
Nhìn tôi run rẩy dữ dội hơn…
Anh ta bất đắc dĩ bổ sung:
“Em chắc là muốn tôi bế không?”
Lúc này tôi mới để ý đến cây gậy bên cạnh ta.
Nhưng vì khóc đến mơ hồ, đầu óc chẳng kịp phản ứng.
Chỉ sợ nếu buông ra, ta sẽ bỏ đi mất.
Để lại tôi quay về chịu cảnh bị mẹ kế bóp cổ, bị cha đánh đập, bị cậu em trai nhốt trong tầng hầm mà chết đói.
Ngây ngốc hỏi một câu:
“Anh bế nổi không?”
Phó Chiêu nhẹ nhàng vỗ lưng tôi:
“Ôm chặt vào.”
Lần đầu tiên, tôi nâng lên cao đến .
Từ trên cao xuống người cha đáng sợ từng ám ảnh tôi, thấy ông ta khúm núm, nhún nhường đến mức đáng thương.
Tôi khẽ run giọng:
“Ngài Phó, như đã thỏa thuận…”
Anh ta không để ý đến cha tôi, mà quay sang hỏi tôi:
“Đau không?”
Bị ánh mắt chuyên của ta mê hoặc, tôi thành thật gật đầu.
Cha tôi lập tức quát lên ngắt lời:
“Lâm Âm! Lại bắt đầu chuyện bé xé ra to rồi! Mày chỉ là một con ghẻ da dày thịt béo, sinh ra đã định là tầng lớp thấp hèn, tao chỉ vỗ nhẹ một cái thì đau cái gì mà đau?!”
Rồi ông ta quay sang nịnh nọt Phó Chiêu:
“Ngài Phó, con bé này từ nhỏ đã quen dối để sự ý, ngài đừng tin nó!”
Nhưng Phó Chiêu vẫn phớt lờ, cứ như chẳng nghe thấy gì, chỉ tôi mà hỏi tiếp:
“Lâm Âm, có biệt danh không?”
“Mẹ tôi từng gọi tôi là Âm Âm.”
Ánh mắt Phó Chiêu ánh lên ý :
“Âm Âm, nghe như đang nũng ấy, rất hợp với em.”
Trêu chọc xong, lúc này ta mới liếc sang người bị phớt lờ nãy giờ, giọng lạnh tanh:
“Âm Âm đau. Ông Lâm ông xem, tôi nên tin người của mình hay tin ông?”
3
Người cha lúc nào cũng khiến tôi sợ hãi, nay lại bị đánh thê thảm đến .
Còn tôi, khi đứng trước Phó Chiêu, càng chẳng dám hó hé gì.
Vừa lên xe, tôi lập tức tự giác ngồi sang đầu bên kia.
Phó Chiêu nhắm mắt dưỡng thần.
Rõ ràng trong xe đã bật sưởi ấm, ta trông vẫn như đang rất lạnh.
Tôi sờ lên đôi chân ấm áp của mình.
Lưỡng lự vài giây, cuối cùng vẫn chủ quay lại, ngồi vào lòng ta.
Sợ đè lên chân ta, tôi không dám ngồi hẳn xuống.
Nhưng lại bị ta giữ vai, ấn xuống thật chặt.
Phó Chiêu bật : Bap cai d a ng ye u
“Nhẹ như mèo con thế này, mà còn sợ tôi đau?”
Cằm ta tựa lên đỉnh đầu tôi:
“Vậy mà dám theo tôi đi ngay lập tức, không sợ tôi là kẻ xấu à?”
Tôi lắc đầu:
“Em thấy đưa ông ta rất nhiều tiền. Mà em thì không đáng giá đến .”
Dù sao tôi cũng chỉ là một beta tầm thường.
Giống như lời em trai tôi từng , phân hóa quyết định tất cả.
Dù tôi có học giỏi đến đâu thì sao chứ? Điểm kết thúc của tôi thậm chí còn chẳng chạm tới điểm xuất phát của nó, một đứa con ruột.
Sự tồn tại của tôi còn chẳng bằng một mô hình mà nó tiện miệng đòi, nên mới bị bán cho Phó Chiêu vào chính ngày sinh nhật của mình.
Phó Chiêu khẽ than thở:
“Vẫn ngoan quá.”
“Em lẽ ra phải khen tôi đi, dỗ tôi đến mức đầu óc quay cuồng, rồi nhân cơ hội này đòi một thứ gì đó chứ.”
Anh ta chậm rãi dẫn dắt:
“Nên đòi cái gì thì tốt nhỉ?”
Chuyện này mẹ kế chưa từng dạy, tôi vẫn nhanh chóng lĩnh ngộ.
Tôi mở to mắt, hồi hộp lấy hết can đảm:
“Chồng ơi, mua cho em một cái bánh kem không?”
“Anh là tốt nhất!”
Bạn thấy sao?