9
Tôi phức tạp : "Cái 'hơn 1m90 một chút' của , chính là hơn thêm 9cm đấy. Hồi đó mình cao hơn 1m80, bây giờ em thấy là cao hơn nhiều thật."
Anh ấy cúi đầu đầy xấu hổ, giống như một đứa trẻ mắc lỗi.
Tôi không nhịn , lại muốn : "Cao thế, bảo sao không muốn thật về chiều cao của mình."
Anh ấy nhỏ giọng : "Thật ra đã gợi ý cho em rồi."
"Hả?"
Anh ấy : "Cái tên 'Ngài Bất Nhị' có nghĩa là không đến hai mét."
Tôi: "......"
Ai mà ngờ chứ?
——-
Trên đường đi, chúng tôi chuyện rất nhiều.
Thẩm Bá Nam là người miền Bắc, đến giờ vẫn độc thân.
Tôi đã biết những điều này từ lâu. Tôi cứ nghĩ lý do ấy độc thân là vì ấy xấu, hóa ra là vì ấy quá cao.
Tôi hơi tò mò: "Người thấp bị kỳ thị, người cao cũng bị kỳ thị sao?"
Giống như chạm trúng nỗi đau, ấy lập tức : "Tất nhiên rồi!"
Anh kể rằng hồi nhỏ rất gầy, bị mọi người đặt cho biệt danh "cột điện", các cậu bé thường hợp sức bắt nạt , khi chơi trò chơi thì luôn để quái vật để mọi người cùng tấn công. Lớn lên, các cũng không thích vì quá cao, đi cùng nhau thì trông không cân xứng...
Tâm trạng tôi trở nên phức tạp.
Con miền Bắc thường cao, đi cùng Thẩm Bá Nam trông không cân đối, với chiều cao 1m55 của tôi, đi cùng cao 1m99 thì chẳng phải càng không hợp sao?
1m55 và 1m99... chênh lệch quá lớn.
Tôi từng nghĩ rằng mối quan hệ của chúng tôi có thể gặp trở ngại vì xa, khác biệt về tính cách hoặc thói quen. Nhưng không ngờ vấn đề lớn nhất hiện tại lại là chiều cao.
Dù trước đây tôi từng muốn tìm một người cao, không nghĩ lại cao đến mức này.
Thật quá sức tưởng tượng.
Hôm nay tôi hẹn ăn tối với Tống Linh Linh, trước bữa ăn chúng tôi đến quán cà phê.
Thẩm Bá Nam đã bình tĩnh lại, giới thiệu về bản thân một cách chi tiết, kể về gia đình, thậm chí còn đưa tôi xem chứng minh nhân dân, bằng tốt nghiệp, rồi đưa ra một chiếc thẻ ngân hàng với số dư 3 triệu tệ.
Anh : "Đây là số tiền tự kiếm , có thể chi tiêu hoàn toàn tự do. Nếu chúng ta nhau, có thể đưa cho em dùng thoải mái, thỉnh thoảng chỉ cần cho một ít tiền tiêu vặt là ."
Sau đó mở ứng dụng ngân hàng cho tôi xem khoản đầu tư trị giá 5 triệu tệ. Anh : "Đây là tiền bố mẹ cho, chủ yếu dùng để mua nhà. Nếu dùng cho mục đích khác, phải báo cáo với họ. Sau này kết hôn mua nhà, em có thể đứng tên cùng mà không vấn đề gì."
Sau khi xem xong, lại : "Bố mẹ đã mua cho hai căn nhà đứng tên , có thể ở, có thể cho , nếu muốn bán thì phải hỏi ý kiến họ, vì đó là tiền của họ."
"Đây là toàn bộ hình tài sản của , không biết em có thể chấp nhận không?"
Tôi hơi ngạc nhiên: "Anh chuyện này trực tiếp thế sao?"
Anh : “Anh đang gấp, xin nghỉ nhiều ngày rồi, ngày kia phải về nên chúng ta phải rõ những chuyện quan trọng trước, tránh lãng phí thời gian. Thanh xuân của con rất quý giá, không thể lãng phí."
Bạn thấy sao?