Ngài Bất Nhị Của [...] – Chương 7

7

 

Bộ dạng này, chẳng khác gì mấy ông lao công quét đường cả.

 

Điểm khác biệt duy nhất là ấy đội một chiếc mũ bảo hộ.

 

Anh ấy : "…Thật sự là sinh viên đại học vừa mới tốt nghiệp, không giả đâu."

 

Tôi ngập ngừng: "Nhưng mà…"

 

Anh ấy giải thích: "Công việc thực địa nó thế này, nắng gió dầm mưa, trông người đen đúa xấu xí. Nhưng hồi trước trắng trẻo lắm. Không chỉ dân điện hạt nhân như chúng mới thế này, mà dân xây dựng, kỹ sư công trình, ở nhà máy điện cũng cả."

 

Tôi lưỡng lự: "…Nhưng mà xấu quá."

 

Anh ấy không gì thêm.

 

Sau khi trò chuyện xong, tôi càng nghĩ càng thấy không đúng. Làm điện hạt nhân, xây dựng hay công trình, chẳng lẽ lại khiến người ta thành một ông đen đúa xấu xí 40 tuổi như sao?

 

Không thể nào, chắc chắn không thể!

 

Tôi vào trang cá nhân của ấy để lục lại ảnh, không tìm thấy gì cả.

 

Hình như ấy rất ít đăng bài, còn cài đặt chỉ hiển thị bài viết trong ba ngày.

 

Chắc chắn là vì quá xấu nên không dám đăng.

 

Tôi kết luận, Ngài Bất Nhị là một người đàn ông xấu xí.

 

Kể từ đó, cho dù ấy có đạt bao nhiêu lần pentakill (hạ gục 5 đối thủ liên tiếp), giúp tôi chiến thắng bao nhiêu trận, hay ra bao nhiêu câu dí dỏm, tôi mỗi lần nghĩ đến bộ dạng của ấy, liền như một ni , tâm tĩnh như nước, không có chút cảm nào.

 

Ngài Bất Nhị hài hước, ấm áp, chu đáo, lập luận rõ ràng, logic sắc bén, đã giúp đỡ tôi rất nhiều...

 

Tôi khó lòng không bị sự sâu sắc của ấy cuốn hút.

 

Sự cuốn hút này bùng nổ hoàn toàn sau khi trải qua chuyện chia tay với Chu Quan.

 

Tối nay, trước khi gọi điện cho ấy, tôi đã ngắm bức ảnh của rất lâu.

 

Tôi không ngừng tự hỏi bản thân: "Có thể chấp nhận không? Đừng học theo Chu Quan, rõ ràng không thể chấp nhận mà vẫn , cuối cùng lại hối hận..."

 

Tôi ngắm bức ảnh, cứ mãi, rồi dần dần thấy dễ hơn nhiều.

 

Nhìn kỹ, sống mũi ấy rất cao, mắt cũng to, thật ra trông cũng không đến nỗi nào...

 

Thậm chí, càng càng thấy dễ thương.

 

Thế là tôi chủ đề nghị đương...

 

————

 

Cả đêm không ngủ.

 

Không biết vì sao, tôi cảm thấy rất căng thẳng.

 

Thậm chí còn hồi hộp hơn cả khi chuẩn bị đính hôn với Chu Quan.

 

Rõ ràng biết rằng ấy không đẹp trai, tôi lại có chút mong chờ.

 

Ngài Bất Nhị, không, phải gọi là Thẩm Bá Nam, sẽ hạ cánh vào lúc bốn giờ chiều.

 

Tôi lựa chọn trang phục rất lâu, rồi còn trang điểm nhẹ.

 

Trang điểm xong lại thấy không ổn, tôi vội chạy đến tiệm spa mặt, sau đó đi gội đầu tạo kiểu, rồi nhờ thợ trang điểm lại khuôn mặt, cuối cùng mới lái xe ra sân bay.

 

Sau bốn giờ, tôi ngồi trong sảnh, không yên tâm, liên tục về phía cổng ra.

 

Dòng người tấp nập tuôn ra.

 

Giữa vô số người, tôi lập tức nhận ra một người đàn ông cao lớn vô cùng.

 

Anh ấy  nổi bật giữa đám đông như một gã khổng lồ, thực sự không thể không ý đến.

 

Anh mặc một chiếc áo khoác màu xám, chiếc quần thể thao dài chỉ đến mắt cá chân.

 

Tôi nghi ngờ chiếc quần vốn dĩ là quần dài, mặc vào thì thành quần lửng.

 

Dáng người ấy rất ổn, đôi chân dài vô cùng.

 

Anh đeo một chiếc ba lô vải, bước ra và quanh, như đang tìm kiếm ai đó.

 

Khuôn mặt có chút rám nắng, ngũ quan khá ưa .

 

Với chiều cao như , khung xương lớn đến thế, mà ngũ quan vẫn thanh tú, đúng là ông trời ưu ái.

 

Anh dừng lại ở cổng ra, rút điện thoại ra gọi.

 

Điện thoại trong túi tôi rung lên.

 

Tôi nhanh chóng bắt máy, đó là cuộc gọi của Ngài Bất Nhị.

 

"Alô? Anh đang ở đâu?"

 

“Anh ở cổng ra."

 

Giữa dòng người đông đúc, tôi và gã khổng lồ nhau từ xa.

 

"Tần Viên?"

 

"Thẩm Bá Nam?"

 

Giọng qua điện thoại và khẩu hình miệng đều khớp nhau.

 

"......"

 

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...