6
Tất cả mọi người đều ngạc nhiên.
Chu Quan vui mừng khôn xiết.
Tôi cất điện thoại vào túi, cúi xuống cởi một chiếc giày cao gót ra, rồi hét lớn: "Chu Quan!"
Chu Quan đang tán tỉnh thì quay đầu lại.
Tôi vung chiếc giày cao gót lên, đập mạnh vào mặt ta: "Đi c//hế//t đi!"
Máu từ mũi Chu Quan lập tức chảy ra, thể diện của ta bị mất sạch. Anh ta hét lên: "Tần Viên, tôi sẽ kiện !"
Tống Linh Linh lớn tiếng: "Tần Viên chỉ đang đập muỗi giúp thôi, mọi người thấy có đúng không?"
Mọi người xung quanh gật đầu đồng ý: "Đúng rồi, vừa nãy có con muỗi to đùng trên mặt ta."
Sau khi đập xong, tôi kéo Tống Linh Linh bỏ chạy.
Chu Quan định đuổi theo, bỗng lên tiếng: "Thôi nào, đừng ầm nữa, đi thôi."
Chu Quan không đuổi nữa, mà bực bội cùng rời khỏi trung tâm thương mại.
Tôi và Tống Linh Linh chạy ra khỏi cửa kính, nhau rồi lớn.
Trên đường về nhà, Tống Linh Linh không ngừng mắng Chu Quan và chê bai vì mắt mù mà đi nhận rác về.
Tôi lại nghĩ rằng ấy thực ra đang giúp chúng tôi.
Nếu không phải ấy kêu Chu Quan dừng lại, có lẽ cuộc cãi vã còn kéo dài hơn.
Về phần Chu Quan, tôi đã không còn bận tâm nữa.
Bởi vì tôi đã nhận ra ta là người vô cùng đáng ghê tởm. Như Ngài Bất Nhị đã , nếu tôi còn lãng phí cảm vì ta, thì tôi sẽ chịu thiệt thòi.
Nhìn chung, cuộc đấu tranh này tôi đã thắng.
Sau khi uống rượu mừng với Tống Linh Linh, tôi trở về nhà, đứng trên ban công, ra những ánh đèn lấp lánh của thành phố. Tôi gọi cho Ngài Bất Nhị.
"Cảm ơn ."
"Không có gì."
Gió mát thổi nhẹ, ánh đèn neon nhấp nháy.
Bầu trời đêm tĩnh lặng và u ám.
Chúng tôi trò chuyện vu vơ về trận chiến với Chu Quan hôm nay, cảm giác như vừa trải qua một trận đấu game căng thẳng, adrenaline vẫn còn đang trào dâng.
Chúng tôi bàn luận về một vài chi tiết, chuyện rất phấn khích, cùng sảng khoái.
Ngài Bất Nhị nhận xét rằng khả năng cãi nhau của tôi còn kém, và đề xuất tôi đọc một cuốn sách có tên là "Làm thế nào để cãi nhau đúng cách".
Tôi lên mạng tìm thử, quả thật có cuốn sách đó!
Có vẻ như người không giỏi cãi nhau rất nhiều, nếu không thì sách này đã không bán .
Ngài Bất Nhị còn giải thích cho tôi những kỹ thuật cãi nhau. Nghe giọng ấm áp và nghiêm túc của ấy, trong lòng tôi chợt dâng lên một cảm giác mạnh mẽ: "Ngài Bất Nhị, chúng ta nhau đi."
Đầu dây bên kia im lặng.
Một lúc sau, ấy hỏi: "Thật chứ?"
Tôi : "Thật."
Anh ấy : “Em Hãy nghĩ kỹ đi."
Tôi : "Em đã nghĩ rất kỹ rồi, chúng ta nhau đi."
Anh ấy xác nhận đi xác nhận lại, tôi vẫn trả lời một cách chắc chắn.
Giọng ấy có vẻ phấn khích: "Vậy mai đến gặp em ."
Hả?
Mai sao?
Tôi không nhịn : "Được thôi."
Tên thật của Ngài Bất Nhị là Thẩm Bá Nam.
Tôi định hỏi thêm về hình cụ thể của ấy, bỗng hét lên với mọi người xung quanh: “Tôi có rồi!"
Và ngay sau đó, một đám đàn ông bắt đầu hét ầm ĩ.
Rồi ấy cúp máy.
Tôi do dự một lát, hơi ngại ngùng, nên không gọi lại nữa.
Chuyện cụ thể, sau này hỏi cũng .
Tôi mở lại album ảnh trong điện thoại, lật xem những bức ảnh của Ngài Bất Nhị.
Bức ảnh Ngài Bất Nhị gửi cho tôi cách đây hai năm.
Khi đó, tôi và Ngài Bất Nhị bắt đầu có chút cảm mập mờ.
Một ngày nọ, tôi đột nhiên hứng thú và muốn biết ấy trông như thế nào.
Đó là lần đầu tiên tôi chủ kết với ấy trên WeChat.
Ngài Bất Nhị rằng ấy đang đi , kết xong thì gửi cho tôi một tấm ảnh tự sướng chụp ngay tại chỗ—
Bối cảnh là một thứ gì đó khổng lồ trông giống như một cái bể, trên đó có cầu thang.
Anh ấy đứng ở cầu thang, đội một chiếc mũ bảo hộ màu vàng, mặc bộ đồ lao rộng thùng thình, mặt đen bóng, màu da còn chia thành nhiều lớp.
Có lẽ do nắng quá gắt, ấy nheo mắt lại, miệng hở cả hàm răng trắng, môi còn có một hàng ria mép dày.
Tôi bị dọa sợ: "Anh thực sự là sinh viên đại học vừa tốt nghiệp một năm sao? Chứ không phải là một bác công nhân quét đường 45 tuổi à?"
Bạn thấy sao?