4
Cô đó có thân hình thướt tha, tóc đen dài óng ả, chỉ thấp hơn Chu Quan nửa cái đầu, ước chừng cao ít nhất 1m65.
Cô ấy quay mặt sang bên, sống mũi cao, đôi mắt to đen, trông hơi giống Địch Lệ Nhiệt Ba.
Không biết Chu Quan đã gì, khúc khích rồi dùng túi xách đập nhẹ vào ta. Đó là chiếc túi xách dây xích kinh điển của Chanel...
Tống Linh Linh hít một hơi lạnh: "Là bạch phú mỹ ( trắng trẻo, nhà giàu, xinh đẹp) đây mà."
Tôi cắn môi.
Một trong những điều đau khổ nhất trên đời là sau khi tôi và Chu Quan chia tay, tôi thì đầu bù tóc rối, ngày đêm chìm trong đau khổ, còn ta lại nhanh chóng tìm một bạch phú mỹ vừa cao vừa gầy!
Ánh đèn sáng chói trong trung tâm thương mại tôi choáng váng, tôi cố gắng giữ vững bản thân và tự nhủ không thể thua cuộc.
Chu Quan cùng nhân viên bán hàng đi vào bên trong cửa hàng, để lại đứng trước một chiếc xe màu đỏ.
"Thật tức c//hế//t đi !" Tống Linh Linh phừng phừng tức giận, kéo tay áo lên, "Thằng đàn ông tồi tệ như thế, chia tay một cách vô lý rồi còn nhanh chóng tìm bạch phú mỹ? Chắc chắn ấy bị hắn lừa rồi!"
Tống Linh Linh như cơn gió lao đến trước mặt .
Tôi vốn định lặng lẽ rời đi, không ngờ Tống Linh Linh lại hành trực tiếp như .
Cô chúng tôi với vẻ bối rối.
Tôi vội vàng kéo Tống Linh Linh lại, ra hiệu ấy bình tĩnh, rồi bước tới : "Xin chào, là của Chu Quan phải không?"
Cô trả lời: "Phải, còn hai là?"
Tôi vừa định giới thiệu thì bất ngờ Chu Quan từ phía sau lao ra với vẻ mặt giận dữ: "Tần Viên, có thể đừng phiền tôi nữa không? Chúng ta đã chia tay lâu rồi!"
Anh ta kéo tay đi ngay: "Đừng để ý đến ta, ta chỉ là một kẻ điên, một kẻ theo dõi, đừng tin lời ta ..."
Tôi tức điên lên: "Đứng lại! Ai là kẻ điên, kẻ theo dõi chứ?"
Chu Quan không muốn đôi co với tôi.
Nhưng lại dừng bước, tò mò : "Để ấy ."
Mặt Chu Quan trở nên khó coi, ta tôi đầy tức giận.
Tôi kiềm chế sự bực tức và : "Cô có thể không biết, có biết người đàn ông này thực sự là người thế nào không?"
Tôi kể cho nghe toàn bộ mọi chuyện về Chu Quan, từ việc ấy đồng ý đính hôn, bố mẹ tôi đã từ bỏ công việc để bay đến thành phố C, cho đến khi ta đột ngột đổi ý, chia tay một cách vô lý chỉ vì tôi không cao đến 1m60...
Điện thoại của tôi cứ reo liên tục, vì quá nên tôi không để ý.
Mãi đến khi kể xong, tôi mới lấy điện thoại ra.
Là Ngài Bất Nhị gọi.
Tôi vội vàng nghe máy: "Có chuyện gì ?"
Ngài Bất Nhị hỏi: "Tôi muốn hỏi xem hôm nay em thế nào."
Anh ấy đang lo lắng cho tôi.
Lòng tôi cảm thấy ấm áp, tôi : "Em ổn..."
"Tần Viên!"
Một tiếng hét giận dữ vang lên khiến tôi quay lại.
Chu Quan bước nhanh về phía tôi, giận dữ : "Cô nghĩ mình đạo đức cao thượng lắm sao? Cô cho rằng tôi sai khi chê bai chiều cao của , chính cũng kén chọn chiều cao của người khác mà!"
Tôi ngơ ngác: "Gì cơ?"
Chu Quan : "Lúc trước, chính đã muốn tìm người cao trên 1m72. Nếu tôi không cao 1m72, có thèm tôi không? Tại sao có thể chê bai người khác mà tôi thì không chê bai ? Cô sao có thể mặt dày đến mức tìm tôi sự? Đúng là đáng ghê tởm, giả dối!"
Máu dồn lên đầu, tôi run lên, môi mấp máy không lời nào.
Hóa ra khi tức giận đến cực điểm, người ta sẽ không thể thốt nên lời.
Ánh mắt của những người xung quanh dần trở nên khó hiểu.
Lúc này, một giọng nam từ điện thoại tôi phát ra: "Thật nực !"
Bạn thấy sao?