Ngài Bất Nhị Của [...] – Chương 3

3

 

Trong vài ngày liên tiếp, tôi điên cuồng chơi game cùng Ngài Bất Nhị.

 

Một ngày có thể chơi tới 7 tiếng.

 

Chơi game cạnh tranh trong thời gian dài giúp tôi loại bỏ hết mọi suy nghĩ hỗn tạp trong đầu.

 

Ban đầu, sau mỗi trận game, quanh căn phòng, tôi vẫn thấy buồn và nhớ lại việc mình bị bỏ rơi.

 

Nhưng theo thời gian, khi tất cả sự tập trung đều dồn vào game, lo thắng thua, thì những khoảng thời gian buồn bã cũng ngày càng ít đi.

 

Tôi cảm nhận rõ rằng vết thương do chia tay đang dần lành lại.

 

Sự an ủi và đồng hành của Ngài Bất Nhị đóng góp rất lớn trong việc đó.

 

Đến ngày thứ sáu, tôi ngại ngùng hỏi Ngài Bất Nhị: "Ngày nào cũng chơi game với em , không đi à? Liệu có ảnh hưởng đến công việc không?"

 

Anh ấy điềm tĩnh : "Đúng lúc nghỉ, mà nhà máy điện hạt nhân cũng không có gì nhiều việc, nên cứ ở nhà chơi game với em thôi."

 

Tôi thở phào nhẹ nhõm.

 

Hóa ra là do nghỉ , thật là trùng hợp.

 

Ngài Bất Nhị việc ở nhà máy điện hạt nhân.

 

Nghe ấy ở một nơi hẻo lánh gần biển, xa rời sự ồn ào của thế giới, có tiền không có chỗ tiêu, thường xuyên chơi game để gi//ết thời gian.

 

Nghiêm túc mà , tôi quen Ngài Bất Nhị còn sớm hơn quen Chu Quan.

 

Vào kỳ nghỉ hè năm thứ ba đại học, khi tôi đang chơi Vương Giả Vinh Diệu ở nhà, tôi đã bị người đi rừng đối phương gi//ết c//hế//t 5 lần trong vài phút và bị đồng đội mắng đến mức nước mắt dâng trào.

 

Lúc đó, một đồng đội chơi Thành Cát Tư Hãn lên tiếng bảo vệ tôi: "Tôi dẫn ấy chơi thì sao? Có giỏi thì nhắm vào tôi mà đánh."

 

Một câu khiến mọi lời công kích chuyển sang ấy .

 

Tôi rất bất ngờ, vì tôi không quen ấy mà, lại là đang dẫn tôi chơi.

 

Tất cả mọi người đều mắng ấy , không ai để ý đến tôi nữa.

 

Trong lúc mắng chửi lại đồng đội, ấy vừa xông vào khu rừng của đối phương vừa chiến đấu, qua lại nhiều lần, cuối cùng dẫn cả đội đến chiến thắng.

 

Người chơi Thành Cát Tư Hãn đó chính là Ngài Bất Nhị.

 

Sau trận đấu, tôi đã kết với ấy và kể từ đó, chúng tôi trở thành cặp đôi chơi game.

 

Lúc đó, ấy đang học năm thứ tư đại học, vừa ký hợp đồng với công ty, không cần vất vả tìm việc như những sinh viên khác, cuộc sống vô cùng thoải mái.

 

Một chàng trai và một độc thân.

 

Theo lẽ thường, có lẽ chúng tôi sẽ phát triển thành một mối lãng mạn rồi mọi chuyện sẽ tự nhiên xảy ra...

 

Nhưng...

 

Ngài Bất Nhị thích chơi Thành Cát Tư Hãn, một nhân vật với kỹ năng phòng thủ mạnh mẽ, và ấy cũng thích chơi ở vị trí độc lập.

 

Vì thế, tôi và ấy thường không có nhiều giao tiếp trong game.

 

Đã từng xảy ra một sự việc nghiêm trọng khiến tôi hoàn toàn từ bỏ mọi hy vọng về ấy.

 

Kể từ đó, dù ấy có đạt bao nhiêu lần Pentakill (hạ gục 5 đối thủ liên tiếp), dẫn dắt tôi chiến thắng bao nhiêu lần, hay bao nhiêu lời, tôi vẫn không cảm thấy gì. Trái tim tôi còn lạnh lùng hơn cả các sư trong chùa.

 

Sau một tuần chơi game, Ngài Bất Nhị hỏi tôi: "Bây giờ em cảm thấy khá hơn chưa?"

 

Tôi trả lời: "Khá hơn rồi."

 

Anh : "Vậy ra ngoài dạo chơi chút đi."

 

Tôi vẫn không muốn ra ngoài.

 

Ngài Bất Nhị : "Trong chuyện này, em đã bị thiệt quá nhiều. Em đã lãng phí hai năm thanh xuân, lãng phí vé máy bay của bố mẹ, và lãng phí hai tuần tâm trạng tốt. Nếu em cứ tiếp tục trầm cảm như thế này, thì trai cũ của em sẽ càng lợi hơn. Sau khi chia tay, không chỉ lấy đi hai tuần thời gian và cảm của em , mà ta sẽ còn tiếp tục lấy đi nhiều hơn."

 

Toàn thân tôi run lên.

 

Đôi khi, lời của Ngài Bất Nhị thật sắc bén.

 

Tôi nghĩ, mình không thể để bị thiệt nữa.

 

Chu Quan, cái tên khốn đó, dựa vào đâu mà tiếp tục chiến thắng tôi?

 

"Được rồi, em sẽ ra ngoài."

 

Tôi gọi cho Tống Linh Linh, ấy vui mừng : "Trời ơi, cuối cùng cậu cũng chịu ra ngoài rồi."

 

Cô ấy ríu rít rủ tôi đi tóc, rồi đi dạo mua sắm quần áo mới.

 

Nửa tháng sau, tôi trở lại với thế giới bên ngoài, đèn đuốc rực rỡ trên phố, trong lòng cảm ngổn ngang.

 

Tự hỏi lòng mình, tôi còn thích Chu Quan không?

 

Câu trả lời là không.

 

Tôi nghĩ, cuối cùng mình cũng đã buông bỏ hoàn toàn, cảm thấy nhẹ nhõm hẳn.

 

Tống Linh Linh tiếp tục nguyền rủa Chu Quan trên suốt đoạn đường: "Thứ như hắn, chắc chắn sẽ không tìm nào tốt hơn cậu."

 

"Còn không tự soi gương xem mình thế nào, muốn có vừa đẹp, vừa nhà giàu, lại cao ráo trắng trẻo, đúng là nằm mơ!"

 

Chúng tôi vừa vừa bước vào trung tâm thương mại gần đó để ăn.

 

Vừa bước vào, tôi đã thấy Chu Quan và một cao ráo đang xem xe ở cửa hàng Tesla.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...