Ngài Bất Nhị Của [...] – Chương 16

16

 

Sau cuộc trò chuyện đó, tôi đã hoàn toàn thoát khỏi những cảm tiêu cực.

 

Trong cuộc đời, ai mà không gặp phải vài kẻ tồi tệ chứ?

 

Tôi sẽ không bị đánh bại, mà phải tiến lên phía trước, sống tốt hơn để khiến những kẻ cặn bã phải hối hận.

 

Tôi bắt đầu tích cực tìm kiếm công việc mới.

 

Một công ty nước ngoài với chế độ đãi ngộ rất tốt đã mời tôi đến phỏng vấn.

 

Khi tôi đến, bất ngờ gặp Chu Quan trong phòng chờ!

 

Chu Quan định tránh mặt, tôi nhanh chóng kéo ta ra: "Sao lại đến đây phỏng vấn? Anh nghỉ việc rồi à?"

 

Nghe thấy tiếng , người phỏng vấn bước vào.

 

Mặt Chu Quan lúc xanh lúc trắng, vội vã với người phỏng vấn: "Tôi đã nghỉ việc."

 

"Tự nghỉ việc sao? Không thể nào! Để tôi hỏi lại."

 

Trước mặt mọi người, tôi gọi điện cho Tống Linh Linh.

 

Hôm nay dù phải từ bỏ cơ hội phỏng vấn này, tôi cũng quyết không để Chu Quan có công việc!

 

Tống Linh Linh là bậc thầy thông tin, ấy nhanh chóng tìm ra sự thật và : "Chu Quan á? Lần trước ta phạm sai lầm nên đã bị công ty đuổi việc rồi."

 

Tôi kéo dài giọng: "Ồ—— thì ra là bị đuổi việc, chứ không phải tự nghỉ à."

 

Ánh mắt người phỏng vấn Chu Quan thay đổi hẳn.

 

Chu Quan nhục nhã bỏ đi như một con chó rơi xuống nước.

 

Tôi đã khiêu khích Chu Quan trước mặt mọi người, và cuối cùng người phỏng vấn không nhận tôi vào .

 

Nhưng tôi có tiền, chẳng sao cả.

 

Ngược lại, tôi còn rất vui.

 

——

 

Không lâu sau, Tống Linh Linh kể rằng Chu Quan tìm việc chỗ nào cũng gặp khó khăn, nên bắt đầu tập trung nịnh bợ tiểu thư kia, cố gắng sống nhờ vào ấy.

 

Nhưng tiểu thư đã chán ta.

 

Gia đình của Chu Quan cũng không tệ, nếu ta biết điều, không có tham vọng lớn, ta hoàn toàn có thể rời thành phố C, quay về quê tìm một công việc khác, sống một cuộc sống trung bình, không giàu không nghèo.

 

Nhưng ta là kẻ đầy tham vọng và rất sĩ diện.

 

Nếu cứ thế rời đi trong nhục nhã, ta sẽ bị coi là kẻ thất bại.

 

Lòng tự tôn cao ngút khiến Chu Quan tiếp tục bám trụ lại thành phố C, quyết tâm phải nên chuyện, không chịu đầu hàng.

 

Cô tiểu thư muốn chia tay, áp lực từ thất nghiệp và tiếng xấu khiến Chu Quan suy sụp, ta nhất quyết không chịu chia tay, bám lấy ấy như thể đó là cọng rơm cứu mạng cuối cùng.

 

Cuối cùng, tiểu thư không thèm giấu giếm ta nữa.

 

Chu Quan mới phát hiện ra tiểu thư có ba người trai khác, và ta chỉ là một trong số đó.

 

Trong cơn giận dữ, Chu Quan lao vào nhà ta và đánh nhau với bảo vệ.

 

Kết quả là, ta bị gia đình tiểu thư kiện vì tội hành hung và bị tống vào tù.

 

Khi biết kết cục của ta, tôi và Tống Linh Linh lại đi uống rượu mừng.

 

Vừa vui lại vừa cảm thấy hơi trống trải.

 

Trong cơn say, tôi gọi điện cho Thẩm Bá Nam: "Khi nào thì chúng ta mới hết xa đây?"

 

"Ngày mai."

 

"Hả?"

 

"Ngày mai, sẽ đến tìm em."

 

Tôi ngất đi trong cơn say.

 

Không biết đã ngủ bao lâu, trong lúc mơ màng, tôi nghe thấy ai đó đang hét lớn.

 

Tôi từ từ tỉnh dậy, thấy Tống Linh Linh đang nhảy nhót bên giường.

 

"Có chuyện gì ?"

 

Đầu tôi đau như búa bổ, chậm rãi ngồi dậy.

 

Tống Linh Linh : "199 của cậu đến rồi!"

 

Tôi lập tức tỉnh táo: "Cái gì?"

 

Vội vàng đứng dậy chạy ra phòng khách, liền thấy Thẩm Bá Nam đang ngồi trên ghế sofa.

 

Tôi đứng ngẩn ra một lúc, ngây ngốc hỏi: "Sao lại ở đây?"

 

Anh ấy đứng lên, trông như một người khổng lồ: "Hôm qua đã rồi mà, hôm nay sẽ đến."

 

"Còn công việc của thì sao?"

 

"Anh đã nghỉ việc rồi."

 

Tôi ấy, cảm thấy mắt mình dần cay xè.

 

Tôi lao vào vòng tay của ấy: "Ngài Bất Nhị, em !"

 

HẾT

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...