Ngài Bất Nhị Của [...] – Chương 13

13

 

Thời gian dần trôi, chúng tôi lại cùng nhau dạo bước trên phố, quay về khách sạn để lấy hành lý.

 

Bất chợt, tôi nhận ra rằng sự bất thường hay không bất thường cũng chẳng liên quan đến người khác. Chúng tôi không phải đang ngoại , không gì phạm pháp, nên chẳng có gì phải sợ.

 

Tôi chủ nắm lấy tay Thẩm Bá Nam, bước nhanh về phía trước.

 

Thẩm Bá Nam thoáng ngạc nhiên trong giây lát, rồi nắm chặt tay tôi.

 

Tất cả đều không cần phải ra lời.

 

Đáng lẽ mọi thứ nên kết thúc trong bầu không khí mờ ám đó, một người tôi ghét đã vỡ sự yên bình này.

 

Chu Quan chạy tới, đòi tôi trả tiền.

 

Anh ta định vào căn hộ, cờ thấy tôi ở ven đường.

 

"Trả tiền?" Tôi không tin vào tai mình.

 

"Tiền đã chi cho em khi nhau, phải trả lại." Anh ta lạnh lùng .

 

Tôi tức đến mức toàn thân run rẩy.

 

Chu Quan rút ra một tờ giấy, trên đó ghi rõ danh sách chi tiêu.

 

Từng món quà ta mua cho tôi vào ngày tháng năm nào đều có hết.

 

Tôi liếc qua vài dòng, rồi ngẩng đầu lên không thể tin : "Suốt thời gian nhau, đều ghi lại từng khoản chi phí sao?"

 

Chu Quan lạnh: "Tất nhiên, những món quà này đều là khoản chi tiêu với mục đích kết hôn. Chúng ta không kết hôn, nên những khoản này phải trả lại."

 

Tôi chằm chằm vào ta.

 

Thật ghê tởm.

 

Không ngờ tôi đã ở bên một kẻ giả nhân giả nghĩa như suốt hai năm. Thật kinh tởm!

 

"Chuyện gì đang xảy ra ?"

 

Thẩm Bá Nam đeo ba lô bước đến cửa khách sạn, thấy tôi và Chu Quan, liền nhanh chóng bước đến đứng cạnh tôi.

 

Chu Quan ấy, rồi lại tôi, khẩy: "Tự tôn của em thấp đến mức phải tìm một người cao như sao? Hai người đứng cạnh nhau trông buồn lắm, em biết không?"

 

Tôi tức muốn khóc.

 

Thẩm Bá Nam giơ tay lên, Chu Quan lập tức sợ hãi, lùi lại vài bước: "Anh dám đánh tôi, tôi sẽ kiện vào tù!"

 

Tôi vội kéo Thẩm Bá Nam lại: "Đừng bốc đồng."

 

Thẩm Bá Nam hít một hơi sâu, đột nhiên gian, ấy vươn tay túm lấy Chu Quan như túm một con khỉ, như chuẩn bị ném ta ra đường.

 

Chu Quan sợ hãi hét toáng lên.

 

Thẩm Bá Nam lắc lư ta vài cái rồi mới đặt xuống đất, vỗ vai ta và với giọng cao ngạo: "Đùa chút thôi, nhóc con , đừng tức giận."

 

Mặt Chu Quan xanh mét, không dám gì thêm.

 

Tôi vốn đang tức giận, hành của Thẩm Bá Nam lại khiến tôi bật .

 

Nhất là khi ấy xách Chu Quan lên, thật sự rất buồn .

 

Thẩm Bá Nam : "Chúng ta là người văn minh, không dùng nắm . Tính tiền thì không chỉ tính của , mà phải tính cả số tiền chi cho nữa, như thế mới công bằng, đúng không?"

 

Tôi lập tức : "Đúng, nếu đã tính toán thì phải tính cho rõ!"

 

Chu Quan miễn cưỡng gật đầu đồng ý.

 

Đứng trước Thẩm Bá Nam cao 1m99, Chu Quan trông nhỏ bé và gầy yếu như một con khỉ, tự tin của ta hoàn toàn tan thành mây khói.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...