12
Tôi hỏi: "Sao biết cỡ chân của em?"
Anh đáp: “Anh nhớ từ tối qua."
Tôi chợt nhớ lại buổi tối hôm qua, khi Tống Linh Linh cợt và tiết lộ tất cả mọi thứ về tôi, từ chiều cao, cân nặng, cỡ giày, cỡ quần áo, đến món ăn thích, màu sắc ưa thích...
Không ngờ ấy lại nhớ hết!
Khi đi giày xong, nhận thấy ánh mắt cảm của tôi, Thẩm Bá Nam tự hào : "Trí nhớ của rất tốt đấy, em cảm rồi phải không?"
Nói xong, ấy cầm lấy chai nước khoáng, mở nắp và đưa cho tôi.
Tôi tức giận hét lên: "Thẩm Bá Nam, vừa dùng tay tháo giày, rồi lại dùng tay mở nắp chai à?"
Anh ấy hoảng hốt, liên tục xin lỗi.
Tôi giận dỗi đứng dậy bỏ đi, khi quay lưng lại thì bật không thành tiếng.
———
Ngày mai là ngày cuối cùng Thẩm Bá Nam ở lại thành phố C.
Tôi trằn trọc suốt đêm, thật không muốn rời đi.
Có những người dù quen biết đã hai năm, vẫn như người xa lạ.
Nhưng cũng có những người lần đầu gặp gỡ, lại cảm giác như cũ lâu năm.
Tôi thích ở bên Thẩm Bá Nam, ấy khiến tôi cảm thấy an toàn, thoải mái, và tim tôi rung .
Tối hôm qua, chúng tôi đến một địa điểm du lịch nổi tiếng để ngắm cảnh đêm. Dòng người đông đúc chen chúc vây quanh tôi.
Với chiều cao 1m55 của mình, tôi bị kẹt giữa đám đông và không thấy gì cả.
Thẩm Bá Nam hỏi tôi có muốn ngồi lên vai ấy để ngắm cảnh không.
Tất nhiên là tôi muốn.
Thế là ấy bế tôi lên và đặt lên vai mình.
Tôi ngồi trên vai , lần đầu tiên trải nghiệm cảm giác ở tầm 1m99 là như thế nào.
Tầm vô cùng rộng mở, tất cả đều hiện ra trước mắt.
Mọi người trông đều rất thấp bé, không thể phân biệt ai cao 1m65 và ai cao 1m55.
Chả trách ấy từng khi chọn đời không quan tâm đến chiều cao, vì với ấy thì ai cũng như nhau cả...
Mọi người đều đang chúng tôi.
Ban đầu tôi hơi xấu hổ, sau đó nghĩ rằng: "Anh ấy là trai của tôi", "Chúng tôi sẽ ở bên nhau cả đời", và rồi tôi không còn bận tâm nữa.
Tôi biết, nếu tôi và Thẩm Bá Nam đến với nhau, chắc chắn sẽ gặp nhiều ánh mắt khác thường.
Nhưng điều đó thì có gì quan trọng?
Tình có thể vượt qua tất cả.
Cứ để họ bàn tán nếu họ muốn.
Tối qua, lần đầu tiên sau tám năm sống ở thành phố C, tôi đã ngắm trọn vẹn cảnh đêm nổi tiếng mà không bị bất cứ thứ gì cản trở.
Ngày hôm sau, chuyến bay của Thẩm Bá Nam cất cánh vào lúc 1 giờ chiều, nên buổi sáng chúng tôi chỉ dạo quanh khu vực gần căn hộ, ăn trưa cùng nhau rồi tôi tiễn ấy ra sân bay.
Những chiếc lá mùa thu rụng xuống từng chiếc một.
Một câu tưởng chừng đơn giản, tôi chưa bao giờ cảm nhận , khi cùng Thẩm Bá Nam bước đi dưới những hàng cây ngô đồng, bất chợt nó hiện lên trong tâm trí tôi, và ngay lập tức tôi nhận ra nỗi buồn man mác ẩn trong câu đó.
Thẩm Bá Nam cố gắng nắm tay tôi.
Ban đầu tôi từ chối.
Vì chênh lệch chiều cao quá lớn, khi ấy nắm tay tôi, trông như người lớn nắm tay một đứa trẻ, khá buồn .
Tôi phải giơ tay lên liên tục, cảm giác này thật sự không thoải mái chút nào.
Cuối cùng, ấy cũng nhận ra việc nắm tay thế này không hợp lý, nên chúng tôi chỉ im lặng đi bên nhau.
Đi một lúc, chúng tôi ngồi xuống ghế dài ven đường.
Thẩm Bá Nam có đôi chân dài, thực sự từ cổ trở xuống là chân, phần trên cơ thể thì không khác gì người bình thường.
Khi ấy ngồi xuống, khoảng cách chiều cao giữa chúng tôi lại trở thành lý tưởng của các cặp đôi.
Khoảng cách tầm 10cm.
Anh đột nhiên vươn tay nắm lấy tay tôi, lòng bàn tay to lớn, ấm áp.
Tôi không kháng cự.
Ngồi nắm tay thì không thấy gì bất thường.
Mọi thứ diễn ra rất tự nhiên, thuận lợi.
Có lẽ vì chúng tôi đều đang tiến về phía nhau, nên mọi thứ mới diễn ra suôn sẻ như .
Chúng tôi cứ thế ngồi trên băng ghế, tay nắm tay, trên đầu những chiếc lá vàng rơi lả tả, mặt đất trải đầy lá cây ngô đồng chồng chất, dày đặc.
Như những tâm sự mà chỉ chúng tôi mới biết.
Bạn thấy sao?