10
Tôi bắt ngay từ khóa: "Xin nghỉ nhiều?"
Anh ngượng ngùng gãi đầu.
Dưới sự truy hỏi của tôi, thừa nhận rằng hồi tôi vừa chia tay, khi chơi game cùng tôi là do đã xin nghỉ.
Số tài sản của không khiến tôi cảm , việc xin nghỉ thì khiến tôi .
Nhớ lại, Chu Quan chưa bao giờ xin nghỉ chỉ vì tôi buồn.
Tôi luôn hiểu chuyện, không muốn phiền vì những chuyện nhỏ nhặt.
Vì ai cũng rằng thời gian của nam nữ ở thành phố rất quý giá, không nên quá nhõng nhẽo. Chu Quan không thể ở bên tôi là chuyện bình thường.
Nhưng giờ khi có sự so sánh, tôi mới nhận ra rằng chẳng người phụ nữ nào không muốn chiều chuộng.
Tôi : “Em chấp nhận."
Thẩm Bá Nam thở phào nhẹ nhõm, đôi mắt sáng lên hẳn.
Anh ấy đã thành thật đến , tôi cũng do dự một lúc, rồi quyết định cho xem số dư tài khoản ngân hàng của mình.
Đây là điều mà Chu Quan còn chưa từng thấy.
Chu Quan không biết tôi có bao nhiêu tiền, cũng không biết hình thực tế của gia đình tôi, chỉ đại khái hiểu rằng nhà tôi khá giả.
Sau khi xem, Thẩm Bá Nam ngạc nhiên:”Em… em là đại tiểu thư sao?"
Tôi vội xua tay: "Không phải đâu, không đến mức đó."
Khi mẹ tôi cưới bố tôi, ông đã có tài sản hàng trăm triệu. Sau hơn hai mươi năm kinh doanh, ông đã tích lũy thêm nhiều tài sản và lần lượt chia cho tôi rất nhiều tiền và bất sản.
Cuộc sống của tôi khá sung túc.
Nhưng tài sản của gia đình tôi so với những người giàu có ở miền Nam chỉ thuộc hàng trung bình, vì ở đó có rất nhiều đại gia.
Tôi : "Số tiền em có thể tự do sử dụng chỉ là 1 triệu tệ thôi, nếu vượt quá thì phải hỏi ý kiến bố mẹ."
Khi , chẳng ai muốn nhắc đến chuyện tiền bạc.
Nhắc đến tiền sẽ tổn thương cảm.
Vấn đề tài sản mỗi nhà mỗi khác, tôi và Chu Quan đều tránh đề cập, dự định khi đính hôn hai bên gia đình gặp mặt rồi sẽ bàn bạc.
Lúc đó tôi nghĩ, dù số tiền tôi có thể tự do sử dụng không nhiều, với 1 triệu tệ thì bên nhà trai chắc sẽ không có ý kiến gì.
Ai ngờ, trước khi đến bước đó, tôi và Chu Quan đã chia tay.
Thẩm Bá Nam lại đi một con đường khác, chúng tôi còn chưa chính thức nhau mà đã về tiền.
Nhưng điều đó lại khiến tôi thấy yên tâm hơn.
Cả hai đã thống nhất về vấn đề tài sản.
Đến giờ ăn, chúng tôi rời khỏi quán cà phê, Thẩm Bá Nam có vẻ hơi buồn.
Tôi hỏi: "Sao thế?"
Anh : “Em giàu hơn nhiều, liệu gia đình em có đồng ý cho chúng ta nhau không?"
Tôi : "Yên tâm, chỉ cần em thích, họ sẽ đồng ý."
Thẩm Bá Nam lại lấy lại tinh thần: "Vậy nếu chúng ta kết hôn, em cứ thủ tục phân chia tài sản, thì không cần đâu... Để bố mẹ em yên tâm."
Mặt tôi đỏ bừng: "Mới gặp nhau mà, gì đến chuyện kết hôn chứ."
Trên đường đến nhà hàng, chúng tôi đi qua một con phố ngập nước, vũng nước khá lớn khiến tôi lúng túng.
"Sao thế?" Thẩm Bá Nam hỏi.
Tôi thành thật ra.
Bất ngờ, ấy đưa tay ra, nhấc tôi lên qua nách, bế tôi qua vũng nước trước khi tôi kịp phản ứng.
Bế qua...
Bế...
A a a!
Mọi người xung quanh đều chằm chằm vào chúng tôi.
Mặt tôi đỏ bừng.
Thẩm Bá Nam đặt tôi xuống, hỏi: "Sao ?"
Tôi ngước lên ấy, nghiến răng : "Sau này, có thể đừng thế nữa không?"
Cái tư thế đó tôi trông như một con khỉ.
Thẩm Bá Nam ngơ ngác.
Thấy không nhận ra vấn đề, tôi tức giận bỏ đi.
Quen nhau qua mạng quả nhiên không đáng tin.
Chưa gặp mặt, tôi tưởng tượng ấy là người đàn ông xấu xí, hài hước, chín chắn và lý trí.
Gặp rồi mới biết, ấy không xấu, cũng không chín chắn hay lý trí lắm, mà còn có phần ngốc nghếch.
Liệu có phải nhan sắc tỉ lệ nghịch với trí thông minh không?
Anh ấy càng đẹp trai thì trí thông minh càng giảm?
Đang đi gấp, bỗng có một chiếc xe lao tới.
Thẩm Bá Nam phản ứng rất nhanh, chỉ trong một bước đã đứng bên cạnh tôi, ôm tôi lên.
Chiếc xe lướt sát qua người tôi.
"Không sao chứ?"
"Không sao..."
Thẩm Bá Nam đặt tôi xuống đất.
Anh ấy cao quá, hành đặt tôi xuống giống như đặt một đứa trẻ, khiến tôi cảm thấy có chút xấu hổ.
Nhưng tôi chẳng còn bận tâm nữa.
Khoảnh khắc vừa rồi, khi ấy dùng một tay nhẹ nhàng bế tôi lên, điều đó đã thỏa mãn tất cả những tưởng tượng của tôi về sức mạnh và sự an toàn từ người đàn ông!
Chỉ cần điều đó thôi cũng đủ để bỏ qua mọi thứ như sự trưởng thành hay lý trí.
Bạn thấy sao?