Ngài Bất Nhị Của [...] – Chương 1

Văn án

 

Trước ngày đính hôn, trai bỏ chạy, : "Xin lỗi, thật sự không thể cưới một cao dưới 1m60."

 

Tôi khóc nức nở: "Nhưng hai năm trước đã biết chiều cao của em rồi mà."

 

Anh ta : "Đúng , em vừa có tiền vừa xinh đẹp, đã cố thuyết phục bản thân chấp nhận, sau đó mỗi ngày đều nghĩ, dù em cao 1m58 thì cũng , em chỉ có 1m55! 1m55 thuộc dạng khuyết tật hạng hai rồi, thật sự không thể chịu đựng nổi!"

 

Tôi suy sụp khóc to, rồi chúng tôi chia tay hoàn toàn.

 

Người chơi game an ủi tôi suốt nửa tháng, không hề chê chiều cao của tôi, còn khen 1m55 rất dễ thương.

 

Tôi rất cảm , và chúng tôi trở thành cặp đôi trên mạng, thậm chí bắt đầu qua mạng.

 

Sau đó, chúng tôi gặp nhau ngoài đời, ấy bay đến thành phố C để gặp tôi.

 

Một người khổng lồ tiến về phía tôi.

 

Tôi kinh ngạc.

 

Cố gắng ngước khuôn mặt ấy: "Anh... cao bao nhiêu?"

 

Anh ấy ngượng ngùng : "Hơn 1m90 một chút."

 

Tôi: "Nói thật đi."

 

Anh ấy đau khổ : "1m99, thực sự chỉ có 1m99 thôi, chưa tới 2m đâu! Đừng chê !"

 

1

 

Sau khi giúp bố mẹ xách hành lý đến khách sạn, đã là 9 giờ tối, tôi gọi điện cho Chu Quan: "Đã đón dì chưa?"

 

Đầu bên kia ậm ừ một tiếng.

 

Tôi : "Vậy hãy để dì nghỉ ngơi, trưa mai 12 giờ gặp nhau ở nhà hàng Bát Nguyên nhé..."

 

Bên kia lại ậm ừ một tiếng.

 

Sau khi cúp máy, tôi tạm biệt bố mẹ, quay về căn hộ của mình để tắm rửa và đi ngủ, chuẩn bị tinh thần cho bữa tiệc ngày mai.

 

Tôi và Chu Quan đã hẹn hò hai năm, rất hiểu nhau.

 

Khi thấy mọi thứ dường như đã ổn, tôi đề nghị kết hôn vài tháng trước.

 

Chu Quan đã đồng ý.

 

Hai bên quyết định sắp xếp cho gia đình gặp mặt, bàn bạc chuyện đính hôn.

 

Chu Quan là người miền Bắc, còn tôi là người miền Nam.

 

Chúng tôi cả hai đều thi đỗ vào một trường đại học ở thành phố C, rồi ở lại việc tại đây. Qua cơ duyên, chúng tôi quen nhau, nhau và tiến tới hôn nhân.

 

Mọi thứ đã sắp xếp ổn thỏa, bố mẹ tôi cũng gác lại mọi việc để đến thành phố C.

 

Chu Quan rằng bố ấy không thể đến, chỉ có mẹ ấy thôi.

 

Tôi hơi buồn cũng chấp nhận.

 

Hôm sau, 11 giờ 30, tôi chuẩn bị xong, trang điểm nhẹ nhàng, rồi đưa bố mẹ đến nhà hàng Bát Nguyên.

 

Chúng tôi chờ đợi trong phòng riêng đến 12 giờ vẫn không thấy mẹ con Chu Quan đâu.

 

Tôi vội ra ngoài gọi điện: "Chu Quan, đến đâu rồi? Chúng em đã đợi nửa tiếng rồi."

 

Bên kia im lặng không gì.

 

Tôi khó hiểu: "Có chuyện gì ?"

 

Một lúc lâu sau, Chu Quan đáp với giọng đau khổ: "Xin lỗi, Viên Viên."

 

Tôi ngẩn người: "Có vấn đề gì với dì sao?"

 

Chu Quan : "Mẹ ... không đến."

 

Tôi ngạc nhiên: "Gì cơ? Dì không đến?"

 

Chu Quan : "Anh đã bảo mẹ đừng đến."

 

Tim tôi chợt chùng xuống, tôi nắm chặt điện thoại hỏi: "Tại sao?"

 

Chu Quan thở dài: "Viên Viên, đến nước này phải thật. Anh rất thích em, em là dễ thương nhất từng gặp..."

 

Tôi ngắt lời : "Nói thẳng đi!"

 

Chu Quan : "Nhưng em không cao 1m60, thực sự không thể cưới một cao dưới 1m60 vợ."

 

Trái tim tôi như chìm xuống đáy: "Chu Quan, hai năm trước khi nhau, đã hỏi chiều cao của em và em đã thật với ."

 

"Đúng, không sai!" Chu Quan vội , "Anh luôn muốn tìm một cao hơn 1m60, lý tưởng là 1m65. Lúc đó em từ cái đầu tiên, em thường mang giày cao gót nên không thể đoán chính xác chiều cao của em, nghĩ em có thể cao 1m60 nên mới theo đuổi em. Nhưng khi em em chỉ cao 1m55!"

 

Tôi cắn môi: "Sau đó đã chấp nhận mà."

 

Chu Quan : "Anh bị cuốn hút quá. Anh nghĩ rằng em xinh đẹp, gia cảnh tốt, tính cách cũng dễ thương, chỉ là thấp một chút thì chắc không sao. Nhưng không lâu sau khi ở bên em, đã hối hận. Anh thật sự rất khó chấp nhận một thấp hơn 1m60. Mỗi ngày ở bên em, đều thấy vô cùng khổ sở, có thể là sống không bằng chết! Nếu em cao 1m60 thì tốt biết bao, thậm chí 1m58 cũng cố gắng chấp nhận , em chỉ có 1m55!"

 

Tôi hỏi : "1m55 thì sao?"

 

Chu Quan kích : "1m55 quá thấp, thuộc loại khuyết tật hạng hai rồi, thực sự không thể chấp nhận! Xin lỗi, đã cố gắng tự thuyết phục bản thân, không thể. Mỗi khi nghĩ đến việc phải sống với em suốt đời, cảm thấy tuyệt vọng..."

 

Tôi không thể tin vào mắt mình, Chu Quan lại rằng 1m55 là khuyết tật hạng hai?

 

"Anh mới là khuyết tật hạng hai!"

 

"Xin lỗi..."

 

Chu Quan nhận ra mình quá lời, vội vàng giải thích.

 

Nhưng lời đã ra thì không thể rút lại.

 

Anh ta không chỉ phạm tôi là khuyết tật hạng hai, mà còn cho bố mẹ tôi leo cây khi họ đã lặn lội đường xa đến thành phố C.

 

"Biến đi Chu Quan! Anh chê tôi thấp, chính thì cao bao nhiêu? Có phải chỉ 1m75 thôi không? Thì có gì ghê gớm chứ!"

 

Tôi mắng Chu Quan không tiếc lời và dứt khoát chia tay.

 

Sau khi cúp máy, nước mắt tôi chảy dài.

 

Quay đầu lại, tôi thấy bố mẹ không biết đã đứng phía sau từ khi nào.

 

Họ đã nghe hết cuộc trò chuyện giữa tôi và Chu Quan, gương mặt họ lộ vẻ khó chịu, rồi họ bước tới ôm tôi thật chặt.

 

Bố tôi buồn bã : "Xin lỗi con, Viên Viên, là lỗi của bố, đã khiến con bị người ta chê bai..."

 

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...