Anh ấy mà lại nhẫn nhịn im lặng suốt thời gian qua đến khi bị hiểu lầm là phản bội cũng chưa từng xấu Lâm Tri Tình một lời.
Giờ lại đột ngột đưa ra bằng chứng, đủ thấy Lâm Tri Tình đã khiến ấy giận đến mức nào.
Lâm Tri Tình hết đỏ rồi trắng mặt, sau đó bất ngờ bật , Trần Tự rồi mở miệng:
“Năm mươi bước một trăm bước, tìm một người như thế cũng đắc ý đến sao? Bạn trai tôi là Thái tử gia giới kinh thành — Lục Vân Thâm, hơn không biết bao nhiêu lần!”
Trần Tự còn chưa lên tiếng, Bạch Vi đột nhiên dịu giọng hỏi:
“Anh ta sẽ cưới chị sao?”
Lâm Tri Tình há miệng.
Nhưng tất cả những người có mặt ở đó đều biết rõ — điều đó là không thể.
Bạch Vi chậm rãi tiếp:
“Tôi luôn thích Trần Tự, chưa từng chen chân vào mối quan hệ giữa hai người. Tôi chỉ lặng lẽ đứng từ xa ấy. Khi biết có , tôi đã chủ cắt đứt mọi liên lạc.”
“Cũng chính vì việc chị từ hôn, tôi mới lấy hết dũng khí cho bản thân một cơ hội. Cảm ơn chị, Lâm Tri Tình, nhờ chị mà tôi và Trần Tự đã đến với nhau. Bây giờ chúng tôi sống rất hạnh phúc, đã kết hôn, có một gia đình êm ấm.”
“Là phụ nữ với nhau, tôi không muốn mỉa mai chị điều gì cả. Chỉ mong những gì chị lựa chọn hôm nay, là điều chị thật sự không hối hận.”
Giọng Bạch Vi nhẹ nhàng, lễ phép, không hề có chút ghen tị hay châm chọc nào.
Ngược lại, thậm chí còn có một chút chân thành và chúc phúc.
“Quà hôm nay tụi con mang đến cũng đã đưa rồi, chúc năm mới vui vẻ. Tụi con còn phải đi mua sắm Tết, không phiền mọi người nữa.”
Trần Tự nắm tay Bạch Vi, quay lại với ba mẹ tôi:
“Chú thím, hôm khác tụi con sẽ ghé lại, không cần tiễn ạ.”
Mẹ tôi ái ngại vô cùng. Dù gì hai đứa cũng đến tặng quà tử tế, mà lại bị Lâm Tri Tình mấy lời khó nghe.
Bà chỉ biết trừng mắt chị ta mấy lần, rồi vội đi ra kéo tay Bạch Vi:
“Vi Vi, lần sau nhớ đến chơi nha. Dì món thịt kho tàu mà con thích. Hôm nay không giữ lại , tiếc quá.”
Bạch Vi ngọt ngào:
“Dạ cảm ơn dì, con rất thích món dì nấu. Nhất định tụi con sẽ quay lại.”
“Xí, giả tạo. Cứ tưởng nhà người ta là nhà mình thật đấy.”
Lâm Tri Tình vẫn đứng một bên móc.
Nhưng không ai thèm để tâm đến chị ta nữa.
Trần Tự và Bạch Vi rời đi.
Chị ta theo bóng lưng hai người, tức đến nghiến răng, rồi quay sang mắng mẹ tôi:
“Đối xử với người ngoài thì tử tế, còn với con mình thì như người dưng! Bà còn là mẹ tôi không?!”
Mẹ tôi thậm chí chẳng buồn liếc chị ta:
“Mày đã muốn cắt đứt với cái nhà này, thì tao cũng không nhận loại con như mày nữa.”
Nói xong, bà xoay người, hai tay chắp sau lưng, đi thẳng vào phòng.
Ba tôi chỉ chị một cái, cũng không gì, lặng lẽ đóng cửa lại.
Thấy không ai đứng về phía mình, Lâm Tri Tình quay sang tôi.
Đúng lúc đó, điện thoại tôi reo lên.
Là một số lạ gọi đến. Tôi vừa bấm nghe, vô nhấn nhầm bật loa ngoài.
Và rồi, giọng Lục Vân Thâm vang lên từ đầu dây bên kia:
“Tôi đang dưới nhà em. Thật sự không thể nể mặt ăn một bữa cơm sao?”
Sắc mặt Lâm Tri Tình lập tức chuyển sang màu xanh mét vì tức.
Tôi chỉ thản nhiên đáp lại:
“Không rảnh.”
Rồi cúp máy.
Tôi thấy rõ sắc mặt chị ta dịu đi đôi chút.
Nhưng ngay sau đó, trong mắt lại dâng lên đầy căm hận và oán độc:
Lâm Giác Hạ, Lục Vân Thâm chỉ đang giỡn em thôi!”
Tôi nhướng mày chị ta:
“Vậy chứ với chị, không phải cũng thế sao?”
Chị nghẹn họng.
Trước khi bỏ đi, chị còn ném lại một câu:
“Đừng có mơ nữa. Cái danh ‘bà Lục’ tôi nhất định sẽ giành .”
Tôi lạnh trong lòng:
Vậy thì phải xem chị có bản lĩnh đến đâu.
Sau lần đó, Lâm Tri Tình không quay về dịp Tết.
Tôi cũng chẳng buồn quan tâm chị ta đã đi đâu — có lẽ lại theo Lục Vân Thâm bay qua bay lại khắp các nước.
Cho đến khi trường học khai giảng, Lục Vân Thâm lại đến tìm tôi.
Hôm ấy, tôi đến phòng giáo sư để bàn luận về thời gian triển khai đề tài nghiên cứu, thì thấy ta đã ngồi sẵn ở đó.
Ánh mắt mang theo nụ nửa miệng, tôi đầy ẩn ý.
Tôi coi như không thấy, ôm tài liệu đi thẳng đến ngồi đối diện với giáo sư.
Suốt kỳ nghỉ đông tôi vẫn tiếp tục nghiên cứu, cố gắng rút ngắn thời gian đưa thành quả ra thị trường.
Bởi vì — tôi đã trọng sinh rồi.
Mà đã sống lại, thì việc gì phải bám lấy đàn ông?
Phải tranh thủ thời gian để sự nghiệp của mình chứ!
Bạn thấy sao?