Tôi thẳng vào mắt chị, lạnh nhạt :
“Không gọi cho ba mẹ, chị không biết tự về xem sao? Mắng em có khiến mọi chuyện tốt lên à? Nghĩ gì thì tùy, em chỉ mong chị đừng hối hận vì quyết định của mình là .”
Trước khi rời đi, chị nghiến răng tôi:
Lâm Tri Tình tôi không bao giờ hối hận!”
Rất nhanh, trang cá nhân của chị bắt đầu xuất hiện ngày càng nhiều bài khoe khoang.
Chị ta vẫn còn chút liêm sỉ, nên đã chặn ba mẹ.
Vì , tôi đem hết những nội dung đó, chụp màn hình gửi vào nhóm ba người mà mẹ từng lập.
Ba mẹ những bài đăng ngày một táo bạo hơn.
Ban đầu còn gửi những đoạn voice 60 giây, đau đớn tiếc nuối vì sao chị lại trở thành như .
Về sau… họ giả vờ như chưa từng thấy gì cả.
Cho đến một ngày, chị đăng một bức ảnh mặc đồ thỏ tai đen gợi cảm, ren đen xuyên thấu đầy khiêu khích.
Mẹ tôi cuối cùng cũng lên tiếng:
“Giác Hạ, không cần gửi nữa. Mẹ xem như không có đứa con này.”
Tôi không biết khoảnh khắc đó mẹ đang nghĩ gì.
Nhưng từ việc bỏ nhà ra đi, từ hôn, không nghe điện thoại, không về nhà, đến chặn ba mẹ, rồi đăng tải những bức ảnh khoe tiền và mất hết liêm sỉ…
Tôi nghĩ, bà đã hoàn toàn tuyệt vọng rồi.
Lâm Tri Tình bằng hành thực tế đã hoàn toàn nguội lạnh trái tim của ba mẹ.
Thế mà chị ta vẫn còn chìm đắm trong giấc mộng đẹp về cuộc đời “chim hoàng yến” nuôi dưỡng sung sướng.
Tôi thật sự muốn xem, chị có thể bà Lục thật hay không.
Kỳ nghỉ đông, thầy hướng dẫn mời cả nhóm chúng tôi đi ăn.
Thầy là người rất có tiếng, hợp tác với không ít doanh nghiệp lớn.
Vì muốn mở mang tầm mắt cho sinh viên, thầy đưa chúng tôi đến một nhà hàng khá sang trọng, rằng đó là để chúng tôi “ rộng hiểu xa”.
Dù gì các bằng sáng chế sinh học chúng tôi đang nghiên cứu sau này sẽ hợp tác với các công ty niêm yết, học thêm những điều không có trong sách vở là cần thiết.
Cũng tại nơi đó, tôi gặp lại Lâm Tri Tình – người đã lâu không thấy.
Khi tôi đang đi vệ sinh, cờ thấy một phòng riêng để hé cửa.
Vừa quay đầu, tôi chợt thấy một bóng dáng quen thuộc.
Lâm Tri Tình đang cúi đầu rót rượu cho những người đàn ông xung quanh, hết sức hèn mọn.
Tôi còn thấy có người nhân lúc rót rượu liền tiện tay sờ lên đùi chị.
Ánh mắt chị hoảng hốt cầu cứu về phía người đàn ông ở bàn chính giữa.
Người đó chính là thái tử gia giới kinh thành — Lục Vân Thâm.
Nhưng ta chỉ nhàn nhã nhả một hơi thuốc, không lấy một lời.
Tôi thở dài, định rời đi.
Chợt nghe một giọng cợt vang lên:
“Chơi oẳn tù tì đi, ai thua thì phải cởi đồ.”
Tôi sang.
Hôm nay Lâm Tri Tình chỉ mặc một chiếc váy hai dây ôm sát, bên ngoài khoác tạm một chiếc áo mỏng.
Lời đề nghị kia vừa dứt, không một ai phản đối.
Trên mặt ai cũng là vẻ thờ ơ như thể đây là chuyện thường ngày.
Tôi thấy chẳng có gì hay ho, bèn đi tiếp vào nhà vệ sinh.
Lúc quay lại, cửa phòng vẫn chưa đóng.
Tôi thấy Lâm Tri Tình đang rưng rưng nước mắt, run rẩy cởi chiếc váy hai dây của mình.
Trên cánh tay và bắp chân chị rõ ràng có những vết roi hằn lên.
Khi chiếc váy trượt xuống đến gần áo ngực, chị bỗng dừng lại — có lẽ đã cảm nhận ánh của tôi.
Chị ngẩng đầu lên.
Ánh mắt chúng tôi chạm nhau.
Trong một khoảnh khắc, trên gương mặt chị hiện lên đủ loại cảm : xấu hổ, giận dữ, hoảng loạn, bất lực…
Có lẽ vì không muốn bị tôi coi thường, chị vội kéo váy lên rồi bước đến bên Lục Vân Thâm nũng:
“Anh Lục~ giúp em vài lời đi mà. Em tự ba ly có không?”
Sự nịnh bợ hiện rõ trong từng cử chỉ, giọng điệu.
Lục Vân Thâm nhếch miệng , nụ không hề chạm đến ánh mắt:
“Em nghĩ ở đây có phần để em lên tiếng à?”
Anh ta vươn tay, bóp cằm Lâm Tri Tình, rồi bất ngờ buông mạnh ra:
“Không chơi thì cút!”
Lâm Tri Tình ngã ngồi xuống đất, va vào ghế, phát ra tiếng lớn.
Có người trên bàn lên tiếng:
“Thiếu gia Lục, con nhỏ mới nuôi này hình như không biết nghe lời nhỉ?”
“Thật mất hứng! Không biết thân biết phận.”
Lục Vân Thâm sầm mặt, ánh mắt lạnh lẽo về phía Lâm Tri Tình:
“Cút.”
Lâm Tri Tình mặt mày trắng bệch.
Chị lập tức quỳ gối bò lại, ôm lấy chân Lục Vân Thâm, giọng khẩn cầu:
“Anh Lục, em sai rồi… em cởi, em cởi ngay, đừng đuổi em… em sẽ nghe lời…”
Giây tiếp theo.
Trước ánh mắt cợt và khinh thường của mọi người, chị đưa tay cởi phăng chiếc váy trên người.
Tôi không muốn nữa.
Quay người rời khỏi.
Đây chính là cuộc sống mà chị chọn — trở thành món đồ chơi của người khác, không có tự do, không có tôn nghiêm.
Thậm chí, chị đã không còn là chính mình nữa.
Tôi không biết khi giơ tay cởi đồ, trong đầu chị có thoáng nghĩ đến ba mẹ không.
Có từng nghĩ… cuộc sống thế này, chị có thể cầm cự bao lâu?
Tôi chỉ thấy thương , và… đáng buồn.
Chị ấy là một con người bằng xương bằng thịt, là người có tri thức, giáo dục bài bản.
Sao có thể cam tâm nguyện, chỉ vì lợi ích trước mắt mà tự biến mình thành món đồ chơi cho người khác?
Trên đường trở về, các cùng lớp đang hào hứng bàn luận về đề tài nghiên cứu của mình.
Ánh mắt ai cũng sáng rực, nhắc đến tương lai thì đầy mong đợi.
Tôi không khỏi nghĩ: May mà Lâm Tri Tình không đi giáo viên.
Với tư duy lệch lạc như , không biết chị ấy sẽ hỏng bao nhiêu thế hệ học sinh.
Lúc chúng tôi ăn gần xong, nhóm của Lục Vân Thâm cũng từ bên trong bước ra.
Lâm Tri Tình theo sau Lục Vân Thâm, không quá gần cũng không quá xa.
Dù đã mặc lại quần áo, trông vẫn có chút lộn xộn.
Nhìn thấy tôi, chị lập tức né tránh ánh mắt.
Lúc chị cúi đầu, tôi nghe thấy tiếng Lục Vân Thâm:
“Ông lão Thẩm? Ngài cũng ở đây sao?”
Tôi ngẩng lên thì thấy ta đã bước về phía thầy hướng dẫn của tôi.
Khi ánh mắt lướt qua mặt tôi, ta hơi sững người.
Khi định tiến đến, Lâm Tri Tình liền lấy hết can đảm kéo tay ta lại.
Lục Vân Thâm nghiêng đầu chị.
Dường như sợ điều gì đó, chị khẽ lắc đầu.
Nhưng khi thấy vẻ khó chịu trong mắt ta, chị lập tức buông tay ra, cố gắng nở nụ có phần khoe khoang:
“Bên trong có một người là em của em.”
Nói rồi, chị chỉ về phía tôi.
Lục Vân Thâm ra hiệu cho đám đi trước, rồi quay bước tiến về phía chúng tôi.
Lâm Tri Tình cũng định theo, ta không cho.
Tôi thấy rõ trong mắt chị là sự bất mãn, chị không có quyền lên tiếng, chỉ đành nghe lời ra ngoài chờ.
“Thầy Thẩm, thầy đưa sinh viên tới ăn sao?”
Lục Vân Thâm ngồi xuống cạnh thầy tôi.
Thầy mỉm giới thiệu với mọi người:
“Đây là Tổng giám đốc Lục của công ty công nghệ sinh học Vân Thâm. Tôi từng hợp tác với công ty của cậu ấy.”
Nghe , các cùng lớp đồng loạt gật đầu chào hỏi.
Tôi chỉ đứng lặng giữa đám đông, thái độ không nhiệt cũng không lạnh nhạt.
Tưởng ta chào hỏi xong sẽ đi luôn.
Không ngờ, như thể ở đây có điều gì khiến ta hứng thú, ta chọn ở lại.
Anh uống với thầy tôi vài ly, còn trao đổi đôi chút với các tôi về đề tài nghiên cứu.
Cuối cùng, ánh mắt dừng lại ở tôi:
“Bạn học Lâm nghiên cứu về lĩnh vực gì ?”
Ánh mắt mang theo nụ , chăm tôi không rời.
Tôi đặt đũa xuống, đáp một cách nhàn nhạt:
“Tái tạo tế bào.”
Chương 6 tiếp:
Bạn thấy sao?