Một ngày bị ta quấy rối tới mức
vừa nghe Thường Lạc mở miệng là đầu óc lại hiện lên… bốn mươi vạn đại quân.
“Là trẫm hồ đồ rồi.”
“Khoan đã…” chàng như sực nhớ ra, “nàng vừa gọi trẫm là gì?”
Ta ngọt ngào lại gần,
“Phu quân đó~”
Lúc tắm ta có nghĩ, sao vừa rồi Tiêu Quân Nghiễm lại không vui.
Chắc là giống mẫu thân, lúc tức mới gọi phụ thân bằng tên,
bình thường đều gọi là phu quân.
Tiêu Quân Nghiễm khựng lại.
“Phu quân à~” ta lại sát vào chàng gọi tiếp.
Chàng khẽ gật đầu, “Ừm.”
Chàng ít quá.
Ta nhất thời chẳng biết tiếp gì.
Nghĩ lại lời dạy của mấy bà vú trong cung,
ta chủ ôm eo chàng.
Tiêu Quân Nghiễm không những đẹp trai,
người còn thơm thơm.
Ta dụi mặt vào ngực chàng cọ cọ,
hai người quấn lấy nhau.
Ta hì hì:
“Phu quân, hình như thiếp chạm vào chàng rồi.”
Tiêu Quân Nghiễm: ???
Ánh mắt chàng trở nên kỳ lạ khi ta đưa tay xuống dưới.
Rồi ta…
sờ sờ cái bụng tròn xoe của chính mình.
“Thường Lạc ăn no quá, bụng không tiêu nổi…”
Khóe miệng Tiêu Quân Nghiễm co giật.
Cuối cùng cũng đưa tay xoa xoa cái bụng căng của ta.
Hai người chẳng gì,
cùng rời khỏi giường.
Dưới ánh trăng mờ ảo,
hai bóng người – một cao một thấp – lững thững dạo quanh ngự hoa viên.
“Phu quân, tối nay trăng to mà tròn quá!”
“Thường Lạc, vì sao nàng muốn Thái hậu?”
Hai câu vang lên cùng lúc.
Ta sững lại, quay đầu Tiêu Quân Nghiễm.
Chàng ta chăm , đôi mắt sâu không đoán nổi.
“Muốn Thái hậu là vì…”
Ta gãi đầu,
“Vì thiếp không muốn hoàng đế?”
Mấy giây trầm mặc,
rồi dường như Tiêu Quân Nghiễm bỗng hiểu ra điều gì đó.
Bả vai run lên,
tay che miệng nén .
Nhưng chỉ một khắc,
đã bật thành tiếng, như thể buồn lắm.
Ta không hiểu chàng gì,
thấy chàng đẹp quá,
ta cũng theo.
Tiêu Quân Nghiễm xong mới :
“Thường Lạc.”
“Vâng?”
“Muốn Thái hậu, trước hết phải hoàng hậu đã.”
“Hả?”
Ánh trăng rải khắp vạt áo vàng.
Chàng cúi đầu ta, mày mắt cong cong,
giọng khẽ khàng như rót mật:
“Thường Lạc, nàng có muốn hoàng hậu không?”
7
Ta trằn trọc lăn qua lăn lại trên giường, chẳng sao ngủ .
Duỗi ngón trỏ chọc chọc vào nam nhân đang nhắm mắt nằm cạnh.
“Phu quân, ngày mai Thường Lạc có thể Hoàng hậu không?”
“Đừng vội, thời cơ chưa đến.”
“Phu quân, Thường Lạc muốn gặp phụ thân một lần nữa.”
“…Đừng học theo Thục Quý phi mà mấy lời vớ vẩn ấy.”
Gì cũng không .
Ta nằm ngẫm nghĩ, cuối cùng nghĩ ra rồi:
“Phu quân, thê tử của chàng ngày mai cũng muốn ăn thịt.”
“…”
“Cũng không sao?”
Ta nằm rạp trên ngực chàng, ngón cái và ngón trỏ khép lại, so ra một khe nhỏ xíu.
“Thường Lạc ăn ít thôi cũng mà…”
Tiêu Quân Nghiễm bất đắc dĩ nắm lấy tay ta, kéo cả người ta vào lòng.
“Ngủ đi.
Mai trẫm sẽ bảo ngự thiện phòng chuẩn bị cho nàng.”
Đêm đó, ta mơ thấy mình ăn thịt xiên nướng ở biên cương.
Dài bằng cả cẳng tay!
Chỉ tiếc là… cứng quá, cắn mãi không đứt.
Tỉnh dậy, Tiêu Quân Nghiễm đã không còn trong phòng.
Bữa sáng chàng cũng chẳng đến.
Khiến ta buồn bã chẳng buồn ăn, chỉ nuốt tạm hai bát cơm.
Công công Đức Hỉ thấy ta không vui, khẽ :
“Bệ hạ bận chính vụ, không phải cố ý lạnh nhạt với nương nương.”
Hắn còn đề nghị:
“Hay nương nương đem ít điểm tâm đến cho Bệ hạ lót dạ, tiện thể cũng giải giải buồn?”
Đói bụng sao mà chịu nổi!
Ta lập tức đồng ý, gọi Tố Bạch đi chuẩn bị điểm tâm.
Đức Hỉ lại nhanh tay lẹ miệng giành việc:
“Tiểu nhân chạy nhanh, để nô tài đi lấy từ ngự thiện phòng cho.”
Chưa đến điện Cần Chính,
đã chạm mặt Thục Quý phi giữa đường.
Ta vui vẻ chào hỏi:
“Thục phi nương nương cũng mang cơm đến cho Bệ hạ sao?”
Thục phi dừng lại, ánh mắt rơi xuống tay ta vô thức xoa bụng.
Sắc mặt nàng ta vặn vẹo hẳn đi.
“Tiện nhân, mới thị tẩm có một lần mà đã vênh váo khoe khoang rồi!”
Giọng nàng ta nhẹ.
Nhưng ta thì toàn bộ tâm trí đang dán vào hộp cơm mà cung nữ phía sau nàng ta xách.
Hôm qua cùng Tiêu Quân Nghiễm dùng bữa,
mỗi món chàng chỉ gắp một đũa, không ra là thích ăn gì.
Giờ thấy Thục phi, ta tò mò hỏi dò:
“Thục phi nương nương chuẩn bị món gì ? Có thịt không?”
“Thần thiếp chỉ mang theo điểm tâm, cũng không rõ phu quân thích gì.”
Nghe thấy ta gọi “phu quân”, sắc mặt Thục phi trắng bệch, ngực phập phồng lên xuống dữ dội.
“Không biết phép tắc! Cứ chờ đấy, dù là món ngon cỡ nào ăn nhiều cũng sẽ ngán, ngươi đắc ý bao lâu?”
Nói rồi, nàng ta phất tay áo bỏ đi,
bỏ lại ta ngẩn ngơ:
“Thịt ngon thế cũng có thể ăn ngán sao?”
Tố Bạch nhỏ giọng nhắc:
“Có lẽ… nàng ấy không thịt thật đâu.”
Ta mơ hồ gật đầu.
Cũng phải, điểm tâm thì đúng là dễ ngán thật.
“Vậy… hay là chúng ta đừng đi nữa?”
8
“Sao lại là nàng?”
Tiêu Quân Nghiễm vừa thấy Thục Quý phi liền cảm thấy đau đầu.
Chàng vốn không mấy hứng thú với ăn uống,
ăn chỉ để sống mà thôi.
Bạn thấy sao?